Ngoại truyện 3-4
Tác giả: Miêu Đại Phu
Dịch: Dú
Buổi sáng Lý Gia Đồ chở Tô Đồng đến công ty, qua thư viện ngồi vẽ rồi tan tầm lại đi đón anh về. Sau hai ngày như trên, cậu bỏ bớt việc thứ nhất và thứ ba khi xe Tô Đồng được trả về từ tiệm 4S.
Cứ tiếp tục như thế mãi kiểu gì cũng lòi, Lý Gia Đồ đành phải tranh thủ giải quyết vấn đề nan giải hiện tại.
Email ứng tuyển gửi cho sở nghiên cứu đã được hồi âm nhưng họ yêu cầu cậu phải đi phỏng vấn ở Nam Kinh, còn phía Tăng Nhã Nhữ lại gửi email mấy bận để cập nhật tiến độ chuẩn bị cho việc lập công ty.
Nếu giờ Lý Gia Đồ đang ở độ tuổi mới ngoài 20, hẳn việc khởi nghiệp sẽ là một thách thức tốt dành cho cậu, thế nhưng lòng hăng hái có thể xuất hiện ở thời trẻ dại đã nhạt phai theo thời gian. Cậu chỉ muốn sự ổn định, và trên hết là... đem đến cho Tô Đồng một sự ổn định ấy.
Hồi cậu chọn ngành kiến trúc cổ, Tô Đồng từng bảo anh chẳng quan tâm cậu kiếm được bao nhiêu tiền, miễn là cậu có thể tiến tới mục tiêu theo ý muốn của mình, chuyện khác không quan trọng bằng. Vậy mà sau khi tốt nghiệp, cuộc sống hạnh phúc lại làm mờ dần mục tiêu ấy. Cậu không dám chắc đấy có còn là mục tiêu của mình hay không nữa.
Tối đó, Tô Đồng ngủ rất say.
Lý Gia Đồ ngày càng trằn trọc trong nhịp thở đều đều của anh. Cậu hé miệng gọi tên anh một cách lặng lẽ, và Tô Đồng cũng chẳng trả lời.
Mục tiêu của mình là gì? Là người nằm bên chứ sao nữa? Lý Gia Đồ nghĩ vậy, nỗi cay đắng và đớn đau dấy lên trong lòng. Cậu vươn tay ôm anh vào lòng mình, mặc cho việc đó có quấy rầy giấc ngủ của anh hay không.
"Ưm..." Tô Đồng bị cậu kéo vào vòng tay mình giữa mộng mị, mở mắt hỏi: "Sao thế em?"
"Không có gì, ôm anh mới dễ ngủ." Lý Gia Đồ ôm anh thật chặt, lẩm bẩm.
Tô Đồng mỉm cười giữa lúc nửa mê nửa tỉnh. Cậu sờ má anh, nhắm mắt hôn rồi nhủ: "Ngủ đi anh."
"Ừ." Tô Đồng nhanh chóng vào giấc ngủ say, còn câu trả lời bấy giờ cũng đã hiện hữu trong lòng Lý Gia Đồ.
Khuỷu tay cậu trẻ trung khoẻ khoắn, mỗi tội gầy quá làm người Tô Đồng bị cấn đau. Trước lúc ngủ, anh mơ màng nghĩ mình vẫn dư sức chịu được cơn đau này, nó cũng giống như những lần lận đận trong đời thôi. Bến cảng Lý Gia Đồ có thể chẳng đương đầu nổi trước bão dông, nhưng cứ nghĩ đến cậu là anh lại thấy an tâm.
Brừm... Brừm... Brừm...
Lý Gia Đồ đã đi từ sáng sớm. Cậu chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Tô Đồng trên bàn nhưng phải mãi đến lúc bật dậy để nghe điện thoại, anh mới nhìn thấy nó.
"A lô? Mẹ ạ." Tô Đồng khá bất ngờ khi Lưu Bội lại gọi đến vào một ngày cuối tuần bình thường này. Anh cười ngượng, "Vâng, con vừa mới dậy. Lý Gia Đồ có việc ra ngoài rồi."
Ra là ở quê lại đến mùa thu hoạch vải, ba mẹ đến tận nơi trồng hái hai thùng vải tươi ngon rồi gửi chuyển phát qua đường hàng không từ chiều hôm qua cho hai người. Song mẹ sợ Tô Đồng và Lý Gia Đồ đi chơi cuối tuần, không ở nhà nên lại gọi điện qua hỏi.
Lưu Bội hỏi han: "Đồ Đồ đi đâu vào đúng cuối tuần thế này?"
Gần đây Lý Gia Đồ có việc phải xử lý thật nhưng vì cậu cố tình giấu anh và anh cũng quyết định chờ cậu kể cho mình sau khi giải quyết xong nên hiện tại anh chưa rõ đầu đuôi lắm. Nghe Lưu Bội hỏi, Tô Đồng thấy hơi nghèn nghẹn nhưng vẫn nói dối: "Em ấy bảo là công ty bắt tăng ca ạ."
"Hầy, cực thế!" Lưu Bội than thở, "Đằng nào thằng bé cũng giành giải thưởng lớn ở nước ngoài cơ mà, sao vẫn phải vất vả như đi làm bán thời gian thế này? Có đổi việc được không nhỉ?"
Tô Đồng cười gượng, đáp qua loa với giọng chân thành: "Để con tìm dịp nào khuyên em ấy thử."
Lưu Bội ưng ý khi nghe anh nói vậy. Bà đáp "Ầy ầy" rồi nói hết sức nghiêm túc: "Con nhớ khuyên thằng bé nhé, nó nghe lời con nhất đấy!"
"Mẹ đừng bảo thế." Tô Đồng phủ nhận, "Em ấy giờ cũng có chính kiến của riêng mình mà."
Bà than: "Con giờ cũng như ba con vậy, cứ chiều nó thôi!"
Tô Đồng ở đầu này điện thoại cười nhẹ, nói: "Em ấy sắp 30 đến nơi rồi, có phải trẻ con như xưa nữa đâu. Con nghĩ mình phải thả cho em ấy xông pha cho thoả, đằng nào mình cũng chẳng biết em ấy học cái gì, cứ áp đặt đôi khi lại vừa không giúp được gì vừa làm em ấy ghét ấy chứ."
Lưu Bội làm thinh giây lát, hỏi lại với vẻ lo lắng: "Thằng bé ghét con hả?"
Tô Đồng á khẩu hồi lâu mới phì cười: "Không ạ, con chỉ nói vậy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!