Edit: Dú
Beta: Dú
"Anh cười với cậu, "Cảm ơn em."
--------------
Không chỉ mỗi tiết học buổi sáng hôm đó, mà trong một tuần sau đấy, Tô Đồng đều đổi tiết Hóa sau chín giờ sáng với các giáo viên khác. Những học sinh vốn định sáng sớm đến lớp mới làm bài tập đều hoảng hốt, trở tay không kịp, sau này đều tự giác làm bài từ trước rồi nộp lên bàn Lý Gia Đồ.
Nhưng sắp xếp lộn xộn như vậy dù sao cũng không phù hợp với quy định của nhà trường. Tô Đồng chỉ là một giáo viên mới, nếu cứ tiếp tục đổi giờ dạy hai, ba lần như thế, không biết bên các giáo viên khách sẽ nghĩ gì, ngay cả học sinh trong lớp cũng phải lắc đầu, ngầm nghị luận đôi lời, "Tô Tô mà cứ thế là chẳng được đâu."
Dù chênh nhau 11 tuổi, nhưng cũng chỉ là một sinh viên với tốt nghiệp đại học, nên lúc quay về trường dạy, trong mắt các học sinh thì hai mươi sáu tuổi và mười bảy tuổi trông chẳng khác gì nhau. Bình thường mọi người đều gọi "thầy Tô" còn thiếu ý tôn kính, thì lúc lén nói chuyện với nhau lại càng không kiêng kị.
"Hầy, Lý Gia Đồ này, dù gì ông cũng là cán sự môn Hóa, nên góp ý với Tô Tô chút." Chu Thư Uyên vùi đầu chép bài tập, tiếp tục nói, "Cứ tiếp tục đổi tiết thì sao được? Sẽ để lại ấn tượng không tốt với ban Giám hiệu đấy? Có chuyện riêng gì đáng giá đến mức phải hi sinh công việc chứ. Hầy, hi sinh thì cứ hi sinh thôi, nhưng sao lại đánh đổi với một thứ không đáng? Bài tập vẫn ra đều đều, đề trắc nghiệm vẫn không quên ra.
Giáo viên khác hay phát "quà" cho học sinh vào cuối tuần, còn ông ấy chỉ là một người mới, vậy mà cũng muốn theo. Tớ còn chả kịp chép đây."
Tuy học sinh lớp dưới trong trường đều được nghỉ vào cuối tuần, nhưng giáo viên của tổ Lý và Hóa luôn có truyền thống phát "quà" cho học sinh. "Quà" của tổ Hóa thường là bộ đề thi gồm 10 bài cơ bản cộng thêm 2 câu nâng cao mà trên tiêu đề của tờ đề thường có dòng, "Combo quà thứ N mỗi tuần của tổ Hóa học".
Theo nguyên tắc, vì là "quà" nên việc có làm hay không là do học sinh quyết định. Nhưng khi người xung quanh đều làm bài mà mình không làm sẽ rất ngại. Nếu nhiều người làm xong rồi, và còn thời gian thì giáo viên còn có thể lấy đề ra tiếp nữa, khi đó nếu không làm sẽ bị phát hiện, nên dù sao vẫn phải làm thôi.
Mấy tuần Tô Đồng đến trường dạy
- theo lời Chu Thư Uyên thì là
- ban đầu còn khống chế lượng đề cho học sinh, nhưng dạo này cũng hay phát đề cuối tuần.
Sao Lý Gia Đồ có thể phàn nàn với Tô Đồng về việc bài tập quá nhiều, làm không xuể được? Mà về chuyện này, anh cũng đã nói rõ là có thể không làm cũng được. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho anh, không phải vì anh chỉnh giờ dạy quá nhiều, gây ảnh hưởng mà là vì sức khỏe của anh.
Dù Tô Đồng chưa bao giờ nói ra, những Lý Gia Đồ vẫn đoán được anh đổi tiết là để làm gì. Có một lần, Lý Gia Đồ đến phòng bộ môn lấy cuốn bài tập trắc nghiệm, đã thấy trên mu bàn tay Tô Đồng còn vài vết kim châm, trên mạch máu còn dấu vết khử trùng của cồn, một vết nhỏ màu đen khó nhận ra, và dường như cậu có thể ngửi được mùi bệnh viện từ người anh.
Không biết anh đã mắc bệnh gì, Lý Gia Đồ cũng không thể mở miệng hỏi.
"Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng viết xong." Tiếng chuông vừa vang lên, Chu Thư Uyên đã buông bút xuống, quay đầu đặt vở mình lên chồng vở cao như núi ở bàn Lý Gia Đồ, duỗi người giãn gân giãn cốt.
Lý Gia Đồ đếm số vở bài tập lại lần nữa rồi mới đặt lên bàn giáo viên, nhưng người vào cửa lại là giáo viên tiếng Anh. Thầy bước lên bục giảng, cười với Lý Gia Đồ.
"Sao thế? Không chào đón thầy hả?" Giáo viên tiếng Anh nhìn thời khóa biểu trên bảng, vừa cười vừa hỏi những học sinh đang ngây ngốc, "Tiết thứ hai là tiết Anh đúng không?"
Lý Gia Đồ vội về lại chỗ mình, đổi sách giáo khoa môn Hóa đã chuẩn bị tốt thành môn Anh. Cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi một tin nhắn wechat cho Tô Đồng, hỏi: "Thầy, thầy đâu rồi?"
"Phải nói sớm chứ... Làm tôi phải viết vội như vậy..." Chu Thư Uyên vừa thấy lịch không đổi nữa, ngồi lẩm bẩm.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lý Gia Đồ mới ý thức được mình đã làm gì. Cậu vội xóa tin nhắn, nhưng tin này đã được đọc, hệ thống thông báo không thể xóa. Cậu ảo não cắn môi, thở hắt.
Phía trên giao diện của khung chat đang hiển thị Đối phương đang gõ, một chốc sau, cậu đã thấy tin nhắn trả lời của Tô Đồng: "Tôi đang ở văn phòng, sao thế?"
Lý Gia Đồ biết trả lời thế nào đây? Chuyện giáo viên dạy theo thời khóa biểu là điều rất đỗi bình thường. Cậu thở trầm hơn, cân nhắc vài câu rồi trả lời: "Không có gì ạ. Em tưởng hôm nay đổi tiết Anh với Hóa..."
Tô Đồng gửi một icon kinh ngạc: "Tôi xin lỗi, tôi quên báo với em là hôm nay cứ học như lịch thường."
Cậu đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Tô Đồng lại gửi tiếp một tin: "Cứ học đi, đừng phân tâm."
Sự kiện trao đổi sách trong học kỳ này đã bắt đầu, tạo hưởng ứng không nhỏ từ các học sinh. Trong quá trình diễn ra sự kiện đã sưu tầm được gần một nghìn quyển sách, đa số đều đã được bán trong vòng hai tuần, còn lại gần một trăm cuốn được các học sinh tham gia sự kiện hoàn trả lại. Một số thì đề nghị quyên tặng sách cho thư viện, nhưng sự kiện nhập sách hằng năm của thư viện đã kết thúc, tạm thời không nhận sách quyên tặng.
Nhưng cũng đúng lúc đang lo lắng xem phải xử lý đống sách còn lại như thế nào thì đoàn thanh niên tình nguyện viên của trường muốn tổ chức sự kiện "Trao gửi tấm lòng" của học kỳ mới. Mỗi lần họ đến các trường tiểu học ở nông thôn đều tổ chức hoạt động "Nối vòng tay lớn, gắn kết những trái tim", tặng những quyển sách hoặc tạp chí cũ cho các em nhỏ ở địa phương. Nếu ở đây có thư viện, họ sẽ tổ chức hoạt động quyên tặng sách với thư viện đó, nên sự kiện "Trao gửi tấm lòng" lần này, đoàn thanh niên tình nguyện viên cũng yêu cầu thành viên của trung tâm sách báo tham gia.
Sáng thứ sáu, môn Hóa được sắp xếp vào tiết 4,5 nhưng sau khi tiết thứ 3
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!