Chương 96: Phiên Ngoại Tấn Ưởng 1

Mã xa màu đen huyền đi qua cửa thành thật cao, Tấn Ưởng có thể nghe rõ tiếng huyên náo vang lên trên đường phố phía sau tấm mành xe, tay hắn nắm chặt ngọc bội bên hông, cố kìm nén cơn buồn cười khiến cho mặt mày nhăn nhúm.

Cuối cùng hắn cũng tới kinh thành, cuối cùng cũng tới được chỗ này.

Hắn rất tò mò với thế giới bên ngoài thế nhưng từ đầu tới cuối đều nghiêm chỉnh ngồi ngồi trong xe ngựa, chẳng bao giờ vén rèm lên dù chỉ một chút.

Không biết đi bao lâu, có tiếng cười nói của nữ tử ở bên ngoài vọng vào trong, hắn loáng thoáng nghe thấy họ nhắc đến Lý gia, Tư Mã gia này nọ.

Hắn buông ngọc bội bên hông ra, sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo.

Cuối cùng mã xa dừng ở biệt quán, Tấn Ưởng đi vào trong viện, nghe hạ nhân trong biệt quán nói rằng nơi này chủ yếu được dùng để chiêu đãi các sứ thần nước ngoài cùng với phiên vương các nơi vào kinh.

Trong biệt quán lúc này còn có năm người con trai của các phiên vương, thậm chí một người trong số đó sẽ trở thành đế vương tương lai, cho nên hạ nhân biệt quán không dám lười biếng, khi bọn họ đứng trước mặt những đứa con trai của các phiên vương này đều tỏ ra khách khí và rụt rè.

Trong trí nhớ của Tấn Ưởng, rất hiếm khi được người khác đối đãi như vậy, hắn nhìn những hạ nhân biết vâng lời lại cẩn thận này, nâng chung trà lên uống một ngụm.

"Công tử, trong biệt quán không có trà mới năm nay, xin ngài tha thứ." Quản sự biệt quán thấy Tấn Ưởng uống trà, vẻ mặt chẳng chút biểu tình gì, cho rằng hắn không hài lòng với trà của họ, vội vàng lên tiếng thỉnh tội, còn nói rõ nguyên nhân vì sao.

Không sao.

Hắn khẽ lắc đầu, cũng không nhiều lời.

Quản sự thở dài một hơi, lui ra sau còn âm thầm tiếc rẻ, này trưởng tử dòng chính của Thành vương phủ này thật có khí thế, nghe nói ngoại tổ gia hắn là bộ tộc Tư Mã thị, thảo nào có thể nuôi dạy ra công tử như vậy.

Sau đó bọn họ chờ đợi ở trong biệt quán hơn một tháng, ngoại trừ mỗi ngày đều có tiên sinh đến dạy dỗ, hoàng đế cũng không cho triệu họ lấy một lần.

Nhị đệ của Tấn Ưởng và con vợ kế của Thụy vương phủ đứng ngồi không yên, cả ngày đều rủ rê nhau đi ra ngoài chơi, chỉ còn lại tam đệ trốn ở trong sân chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa, chuyện này càng làm nổi bật khí chất hơn người của Tấn Ưởng và thế tử Thụy vương là Tấn Lương.

Thế nhưng Tấn Ưởng thầm hiểu rõ, ngay từ mấy năm trước Thụy vương đã phong Tấn Lương làm thế tử, cho nên khả năng hoàng đế chọn Tấn Lương cho làm con thừa tự cũng không lớn.

Bọn họ lại ở trong biệt quán chờ đợi thêm hơn nửa tháng nữa, tiên đế đã hơn mười ngày không vào triều, thế nhưng cũng không cho triệu những đứa con nối dòng của các vương phủ như bọn họ vào cung.

Tấn Ưởng vẫn cố gắng thu hút sự chú ý từ tất cả mọi khía cạnh, trong bụng thầm nghĩ, trong đầu hoàng đế hiện nay chắc chắn không cam lòng.

Tùy tiện hoang đàng cả nửa đời người, thế nhưng lại không có lấy một đứa con trai ruột kế thừa đế vị, đối với một đế vương ngu ngốc vô năng như lão ta mà nói, chính là một đòn giáng lớn.

Chỉ tiếc không cam lòng cũng được, mà cam tâm tình nguyện cũng được, đứng trước mặt cái chết, mọi người đều bình đẳng.

Nửa đêm, Tấn Ưởng bị người khác đánh thức, nghe tiếng chuông tang vang lên ở phía bên ngoài, ánh mắt hắn bỗng dưng mở to, thánh thượng băng hà?

Giờ khắc này tâm tình của hắn hết sức phức tạp, có chờ mong, có sợ hãi, có bất đắc dĩ cùng với lo âu.

Mã xa chạy rất nhanh, hắn ngồi lắc lư trong xe, đưa tay vén lên một góc mành, đường phố chìm trong màn đêm u tối, một màu đen trải dài vô tận, đen đến mức khiến cõi lòng run rẩy.

Đột nhiên phía trước có ánh sáng lập lòe, hắn đưa mắt nhìn sang, nương theo hai ngọn đèn lông treo lên cửa chính tỏa ra sáng sáng lung linh, nhìn thấy rõ hai chữ khắc trên biển hiệu.

Cố phủ.

Tấn Ưởng từng nghe nói đến người nhà này, thế nhưng biết rất ít, chỉ biết là gia chủ là một người có tài hoa, hai đứa con trai dưới gối cũng rất có chí phấn đấu.

Mã xa càng lúc càng xa, hắn không kìm được quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, nhìn hai ngọn đèn lồng trắng treo ở cửa chính Cố phủ đang lung lay trong gió đêm, lại vô hình để cho hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.

Xuống xe ngựa, hắn nghe thấy nhị đệ thấy đi sau lưng hắn khẽ hừ một tiếng, hắn liếc nhìn thái giám áo lãm dẫn đường phía trước, giống như không nghe thấy.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm hoàng đế, đừng có nằm mộng."

Tấn Ưởng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhị đệ vặn vẹo, cười nhạt một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt không bao giờ quay lại nhìn thêm lần nào nữa.

Nhìn thấy Thái hậu thì hắn phát hiện, Thái hậu trẻ tuổi và ôn hòa hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, mà khi ánh mắt bà dừng lại trên người hắn thì Tấn Ưởng đã biết, đế vương tương lai là hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!