Chương 47: (Vô Đề)

Người cuối cùng cài cây kim trâm lên búi tóc của Cố Như Cửu chẳng phải nha hoàn, mà là một vị lão thái thái trông rất phúc khí sống trong kinh thành.

Lão thái thái đã hơn tám mươi tuổi, mu bàn tay đầy nếp nhăn, những vẫn có thể nhận ra được đây là một đôi tay đẹp được chăm dưỡng kỹ lưỡng.

"Mong ước tân nương tử cùng phu quân ân ái hạnh phúc, tình cảm mặn nồng." Bàn tay của Lão thái thái hơi run rẩy, thế nhưng kim trâm vẫn được cài chắc vào búi tóc, bà nở nụ cười hiền lành, sờ nhẹ vào chiếc trâm phượng hoàng bên cạnh búi tóc của Cố Như Cửu:

"Cô nương mi mục trong sáng, đây chính là phúc khí ngày sau."

Cố Như Cửu mím môi cười cười, nàng nhìn thấy được thiện ý trong lời nói của vị lão nhân này, thấp giọng nói tạ ơn.

"Lão sinh sống đã đến từng tuổi này rồi, cũng gặp qua không ít người, trải qua không ít chuyện, tự nhận mình có ánh mắt nhìn người."

Lão thái thái cầm lấy lược vàng trên khay do thị nữ bưng đến, chạm nhẹ lên trước trán Cố Như Cửu:

"Vàng ngọc mãn đường, trường mệnh phú quý."

Bỏ lược vàng xuống, bà lại cầm lên túi hương thêu chữ song hỷ, thắt ở bên hông của Cố Như Cửu:

"May mắn quanh thân, bách tà bất xâm."

Cuối cùng bà cầm cán như ý vừa gõ nhẹ lên trên mũi giày của Cố Như Cửu, vừa cười vừa nói:

"Ngàn điều may mắn, con cháu đầy đàn."

Làm xong hết thảy mọi chuyện, lập tức có nha hoàn bước lại đỡ lão thái thái ngồi xuống bên cạnh, sau đó bưng trà và vài món ăn nhẹ lên, không chút chậm trễ.

Dương thị tiến lên hành lễ chào lão thái thái:

"Đã khiến lão thái thái vất vả rồi!" Nói xong, hai tay dâng hồng bao.

Lão thái thái cũng không chối từ, cười tiếp nhận hồng bao:

"Có thể nói lời chúc phúc đến cho Hoàng hậu nương nương cũng là niềm vinh hạnh của bà già này. Chẳng qua Hoàng hậu nương nương là một quý nhân có nhiều phúc khí, lão nhân may mắn được vương chút phúc khí của ngài."

Từng lời từng chữ bà nói ra đều mang hàm ý may mắn, Dương thị hết sức dễ chịu, thái độ đối với bà càng thêm nhiệt tình hơn hẳn.

Cố Như Cửu ngồi ngay ngắn ở trước gương, lắng nghe những lời cát tường của mẫu thân và lão thái thái, khóe miệng khẽ cười.

Đột nhiên ngoài sân vang lêng tiếng pháo nổ, và cả tiếng nói chuyện rộn ràng, thanh âm càng lúc càng lớn, rất nhanh đã kéo đến ngoài cửa viện của nàng.

Nàng mím môi một cái, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Dương thị.

Vành mắt Dương thị ửng đỏ, mỉm cười nhìn con gái như đóa hoa chớm nở, ôn nhu nói:

"Hôm nay qua đi, con đã là Hoàng hậu Đại Phong, vạn dân chi mẫu, những lời giáo huấn của Cố gia chúng ta, con đã ghi nhớ cả chưa?"

"Con gái đã nhớ kỹ rồi."

Cố Như Cửu cảm thấy nghẹn ngào nơi cuống họng:

"Chớ kiêu căng nóng nảy, tu thân để tề quốc: Không được nảy sinh hiềm nghi lòng người khác, không được nghe theo những lời nói gây mất đoàn kết, chia rẽ lẫn nhau."

"Tu thân là gốc của tề gia, tề gia là gốc của trị quốc, cai trị đất nước an ổn là gốc của việc thống nhất thiên hạ."

Dương thị đi tới trước mặt con gái, cười nói:

"Con gái của ta, cuối cùng cũng lớn rồi."

Nỗi chua xót dâng tràn trong mắt của Cố Như Cửu, nàng cầm lòng không đặn, cúi người cúi người hành lễ với Dương thị:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!