"Tiểu thư, sắp nửa đêm rồi, tiểu thư nên nghỉ ngơi thôi." Bảo Mai đi tới bên cạnh Tư Mã Hương nhỏ giọng nói:
"Nếu phu nhân biết lại đau lòng."
"Ta biết, ngươi đừng nói lại với mẫu thân."
Tư Mã Hương thả bút lông trong tay xuống, nhìn mấy chữ mình vừa viết trên giấy, khẽ nhíu mày.
Nàng nghe nói bệ hạ rất thích thư pháp, cho nên mới phá lệ thân cận với vị Cố hầu gia này.
Lúc trước nàng cũng tình cờ xảo hợp trông thấy nét chữ thánh thót của Cố huyện quân, chữ của nàng hiện giờ còn không sánh bằng chữ của huyện quân, vậy lấy gì để gây bất ngờ với bệ hạ?
Cố huyện quân còn nhỏ hơn nàng tới hai tuổi nhưng nét chữ đã toát ra linh khí sống động, xinh đẹp phóng khoáng, ngược lại chữ viết của nàng tuy khí chất có thừa lại thiếu phóng khoáng.
Ai cũng nói người của Tư Mã gia quý khí bức người, luôn chú ý đến lễ nghi phép tắc chuẩn mực, thế nhưng trong thâm tâm nàng hiểu rõ, so với dòng chính và chi thứ hai, chi thứ ba của bọn họ yếu thế hơn rất nhiều, bằng không cũng không bị người chi thứ hai gây áp lực, bức phải dời ra ngoài.
Tuy rằng nhà mới vô cùng rộng rãi sáng sủa lại sang trọng, thế nhưng được xây dựng trên khoảng đất không bằng mảnh đất nhà cũ.
Trong mảnh đất kinh thành này, đại biểu cho thân phận không phải chỉ có nhà rộng cửa cao, mà còn ở địa thế tốt.
Chi thứ ba bọn họ, về điểm này đã mất đi một phần khí thế rồi.
"Bảo Mai, ngươi thấy Cố huyện quân là người như thế nào?" Tư Mã Hương tháo trâm châu trên tóc xuống, đột nhiên mở miệng.
"Cố huyện quân quý nhân như vậy, nô tỳ không có hầu hạ bên cạnh nàng, chỉ có duyên trông thấy qua. Bấy nhiêu đó thì sao nô tỳ phỏng đoán được tính cách và phẩm chất của nàng ta."
Bảo Mai khe khẽ xo. a nắn mát xa đỉnh đầu của Tư Mã Hương:
"Có điều, vẫn nhìn ra nàng là một người hiền hoà."
"Là người hiền lành sao?"
Tư Mã Hương hồi tưởng lại hình ảnh Cố Như Cửu trong các cuộc gặp gỡ gần đây, tựa hồ chẳng bao giờ đỏ mặt, lại không
mấy thân mật với các quý nữ khác trong kinh, nhưng cũng chẳng có ai buông lời nào không hay ở sau lưng nàng.
Ngay cả cô nương Lý gia và Tư Mã gia vẫn không tránh được có người buông lời ra tiếng vào sau lưng.
Người như Cố Như Cửu cũng được xem là một cô nương thu hút nhiều chú ý ở kinh thành, các quý nữ khác mỗi khi nhắc tới nàng, hầu hết đều khen vài câu, cho dù là người rất ít khi khen ngợi ai cũng không thể thốt ra lời chê bai, muốn làm được như vậy, đương nhiên chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hoặc là, trên thế gian có loại người như thế này, trời sinh đã có lực tương tác, không cần phải tranh cũng không phải đoạt, vẫn lấy được những thứ người khác phải hao hết tâm lực mới nhận được.
"Ngươi cũng đi ngủ đi."
Tư Mã Hương thở dài, đưa tay xoa xoa trán, đứng dậy bước về phía giường:
"Chẳng phải mấy hôm trước người ở biệt trang đã đưa đến một ít tôm cua tươi đó sao, sáng mai ta viết một phong thư, ngươi cho người cầm theo thư và tôm cua tặng sang chỗ Cố Huyện quân."
Bảo Mai khẽ ngây ra nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cố Như Cửu cũng bất ngờ ngây người khi nhận được tấm thiếp của Tư Mã Hương, nhất là khi nghe nói đối phương còn tặng cho mình một sọt tôm cua thì càng bất ngờ hơn.
Mùa xuân cũng không phải mùa tốt để ăn tôm cua, Tư Mã Hương sai người mang tôm cua tặng sang đây, lẽ nào chỉ bởi vì bên đó thu hoạch được quá nhiều nên mang sang chia sẻ?
Lẽ nào, chuyện mình thích ăn tôm cá lại bị truyền ra ngoài?
Cũng không biết vị Tam cô nương rốt cuộc đang quan tâm đến sở thích của người nào, lẽ nào là… Tiểu Hoàng đế?
Nàng và Tư Mã Hương vốn chẳng có bao nhiêu giao tình đáng để nói đến, nếu muốn bàn luận giao tình giữa nàng cùng mấy vị cô nương Tư Mã gia thì nàng mới nói chuyện với Tư Mã Linh được có mấy câu, cùng những người khác còn đứng ở giai đoạn sơ giao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!