Chương 2: Đế Sư

Tiên đế băng hà, mọi người trong kinh thành bất luận đạt quan quý nhân hay tiểu thương bá tánh, đều phải vì đế vương giữ đạo hiếu hai mươi bảy ngày, không được cử hành cưới gả trong nửa năm, để tỏ lòng kính trọng đối với đế vương, Người đời thấy đẹp biết khen, Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Sáng tạo khắc có gạo để ăn.

Từ trước đến nay các quý tộc thế gia đều sống trong hưởng thụ cũng đành phải ngừng mọi hoạt động vui chơi giải trí thường nhật, muốn ăn vài bữa cơm ngon cũng phải đóng kín cửa, bước chân ra ngoài đều quấn lên bố y, mặt ủ mày chau, tràn ngập bi thương.

Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Những điều cao đại xưa giờ, Cuộc sống vốn không công bằng.

Hãy tập quen dần với điều đó.

Linh cữu của tiên đế đặt trong cung hai mươi mốt ngày, rốt cuộc cũng hạ thụy hào thuần, diễn tấu sáo và trống, các quần thần trong triều liên tục giơ tay áo lên lau nước mắt, tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên, tiễn đưa linh cữu vào trong hoàng lăng.

Khinh thân, chẳng xá chi mình, Nào ngờ không nói, không làm, Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.

Tân đế tuổi nhỏ, lại không hiểu chuyện xử lý quốc gia chính sự, vì vậy Chu thị mới thăng cấp lên làm thái hậu cũng buông rèn đứng sau xử lý triều chính giúp ấu đế trong giai đoạn khởi đầu này, lại cùng vài vị sư (thầy dạy học) cẩn thận dạy dỗ ấu đế, mà ấu đế cũng rất nhu thuận, cũng vô cùng hiếu thuận tôn kính Chu thái hậu, chẳng mấy chốc tình cảm giữa cả hai đều được các triều thần công nhận và được tôn phong huân chương vinh dự Mẫu từ tử hiếu.

Rối thanh âm, bày vẽ đàn ca.

Gốc nguồn ấy chính mẹ muôn vạn loài.

Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.

Là Nhị cô nương nhỏ tuổi nhất của phủ Ninh Bình Bá, Cố Như Cửu cũng không nghe ngóng được nhiều chuyện trong triều, chỉ mơ hồ nghe hai vị huynh trưởng từng nói qua rằng thân thể tân đế tựa hồ không được khỏe mạnh, những thứ khác trái lại rất ít đề cập đến.

Chẳng huênh hoang, ngồi tít tầng cao.

Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương.

Tưởng gì hoá ra rỉ tường.

Trên thực tế điều này cũng rất bình thường, tân đế tuổi nhỏ, vừa không có thế lực mạnh mẽ hùng mạnh ủng hộ, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều nằm trong tay Chu thái hậu, tân đế này có hay không cũng không mấy quan trọng.

Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông.

Im lìm chẳng dám khoe hay, Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?

Điểm này, có thể lấy tần suất bình thường cha và các huynh đề cập đến chuyện của tân đế và Chu thái hậu để cho ra kết luận.

Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa:

Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Một ấu đế dù sức khỏe tráng kiệt đi nữa thì sống đến lúc mình đủ sức đứng ra chấp chính hay không cũng là điều rất khó nói, hiện giờ nào có mấy ai vội vàng đứng lên biểu thị lòng trung thành với hắn?

Trong kinh thành, những thế gia này từ trước đến nay trầm ổn không nóng không lạnh, tất nhiên sẽ không đem tiền ra đánh cược.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mặc dù hoàng triều thay đổi mà thế gia vẫn đứng vững như cũ.

Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Đại bàng cũng chẳng dám săn làm mồi.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Bởi vì còn trong thời kỳ giữ hiếu đạo với tiên đế, tết năm nay trôi qua tẻ nhạt không chút tư vị nào, các vị tiểu thư mà Cố Như Cửu giao hảo cũng không tìm được trò tiêu khiển nào, quả thực làm cho người ta có chút tiếc nuối.

Tự cho mình phải, đời nào hiển dương.

Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền.

Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.

Các quý nữ thế gia ngay từ khi nhập môn sẽ được học rất nhiều thứ, cưỡi ngựa bắn cung thơ ca họa tịch vũ khúc đều phải tinh thông là chuyện không cần phải bàn đến, nghi dung cử chỉ lời nói càng không thể thiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!