Nàng ta suy nghĩ mấy năm trời, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay — lăn tay đỏ, ký khế ước sống c.h.ế. t với ta.
"Như vậy, nô tỳ sẽ không còn liên quan gì đến cái nhà đó nữa, nửa đời còn lại đều là người của tiểu thư."
Bây giờ, đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu c.h.ế. t một cách đầy mờ ám.
Vì tờ khế ước sống c.h.ế. t kia, ngay cả một người đứng ra đòi công đạo, thu xếp hậu sự cho nàng cũng không có.
Giang Thanh Viễn nghe chuyện này, đến một tiếng thở dài cũng không có.
"Cung nữ đó không cha không mẹ, c.h.ế. t rồi thì thôi vậy."
Lúc đó, ta bưng bát canh ngân nhĩ do chính tay mình nấu, đưa vào điện Nghi Nguyên.
Thái giám rõ ràng đã thông báo, nhưng Giang Thanh Viễn lại như không nhìn thấy ta.
Ta không hề lộ vẻ gì, nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn:
"Hoàng thượng mệt rồi, uống bát canh này đi."
Giang Thanh Viễn ngước mắt nhìn ta, khẽ cười đầy ẩn ý:
"Nửa tháng không gặp Quý phi, nàng đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi."
Hoàng hậu được sủng ái không hề suy giảm, ai ai trong cung cũng đều biết.
Chỉ vì một câu nói của nàng ta, hoàng thượng đã muốn xây dựng thủy quân, đi về phía Tây Dương, tìm kiếm viên kim cương lấp lánh rực rỡ mà nàng ta nhắc đến.
Viên kim cương đó quả thực vô cùng quý giá và rực rỡ, viên lớn nhất và sáng nhất, được chế tác thành chiếc nhẫn đeo trên tay Hoàng hậu.
Lý Song Oánh vui mừng khôn xiết, trong lúc ngắm nghía, nàng ta liếc thấy ta.
Nàng ta đột nhiên nổi hứng, tìm đại một lý do để phạt ta.
Giang Thanh Viễn không nhanh không chậm bước vào:
"Quý phi mạo phạm Hoàng hậu, thực sự là tội lớn. Nhưng canh nàng ấy nấu rất ngon, chi bằng giữ lại để nấu canh hầu hạ Âm Âm."
Lý Song Oánh đảo mắt một vòng, cười đồng ý.
Vị Quý phi cao quý ngày nào giờ đây lại trở thành nô tỳ, còn gì nhục nhã hơn thế này nữa?
Giang Thanh Viễn ngấm ngầm nháy mắt với ta, như thể đang khoe khoang rằng hắn đã giúp ta giải vây.
Hoàng hậu chìm đắm trong hạnh phúc, hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này.
Nàng ta đương nhiên cũng không biết rằng, trong những đêm chính sự bận rộn, Giang Thanh Viễn không hề ngủ một mình ở điện Nghi Nguyên, mà sẽ đến cung Ngọc Thanh vào lúc nửa đêm.
Những viên kim cương tìm được từ Tây Dương, giống như những viên đá quý thông thường, được khảm trên chiếc bàn trang điểm của ta.
Nàng ta và ta đều giống nhau, thứ tình cảm mà cả hai đều cho là hạnh phúc và viên mãn, từ lâu đã âm thầm biến chất.
Vào ngày vạn thọ của hoàng thượng, ta giúp hắn thắt chiếc túi thơm hình hồ lô tượng trưng cho phúc lộc.
Giang Thanh Viễn vuốt ve má ta:
"Nàng bây giờ đoan trang, hiểu lễ nghĩa, càng ngày càng giống Hoàng hậu trước đây."
Fanpage chính thức:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!