Nếu không tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối không tin rằng Giang Thanh Viễn, người mà ta từng nghĩ là trong sáng và thuần khiết, lại có thể lén lút ngoại tình sau lưng ta.
Hệ thống hoàn toàn sụp đổ.
"Dự án mà ta đã theo dõi suốt năm năm trời! Chẳng lẽ hệ thống sống lại năm nay lại tiếp tục bị hệ thống xuyên không đè bẹp về thành tích sao?"
Ta không cam tâm!
Lúc này ta mới nhận ra, đây đã là năm thứ năm ta sống lại rồi.
Ta nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trong gương đồng, đột nhiên không muốn lãng phí cả hai kiếp sống vào một nam nhân nữa.
Ta càng không muốn tận mắt chứng kiến một tấm chân tình bị vấy bẩn.
Ta cẩn thận sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Kính Nguyệt và những người khác.
Họ đã đi theo ta một thời gian dài, không nên bị liên lụy một cách vô tội.
Hạ nhân đột nhiên báo tin Xuân Hòa đến cầu kiến.
Nàng ta mang theo một giỏ điểm tâm, nói là quà tạ ơn ta.
Ta thực sự không có chút khẩu vị nào, nên đã khéo léo từ chối.
Xuân Hòa mặt mày nghiêm nghị:
"Ta không thích nợ ân tình, ngươi ăn một miếng đi, coi như chúng ta không ai nợ ai."
Không thể từ chối được, ta đành chọn một miếng bánh bột năng hình thoi trong hộp, cắn một miếng.
Xuân Hòa chăm chú nhìn ta nuốt miếng bánh, xách giỏ quay người rời đi.
Đến cửa, nàng ta chợt quay đầu lại.
"Chiêu Hoa, chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Ta nắm chặt miếng bánh trong tay: Đương nhiên.
Nàng ta gật đầu, không quay đầu lại mà đi.
Ta thu xếp mọi việc ổn thỏa, chuẩn bị rời đi vào một đêm trăng lưỡi liềm.
Ta chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi trăng lên đỉnh đầu, chờ thời điểm thị vệ đổi ca.
Nhưng điều ta nhận được lại là tin Xuân Hòa c.h.ế. t đuối.
Khi ta đến nơi, Nội vụ phủ đã đóng nắp quan tài, ta thậm chí còn không được nhìn mặt nàng lần cuối.
Nội vụ phủ nói, trời mưa đường trơn, nàng ta không may trượt chân rơi xuống Xuân Hồ.
Ta làm sao có thể tin được chứ?
Xuân Hòa sợ lạnh nhất, mà bây giờ mới là đầu xuân, nàng ta hẳn là ngày ngày rúc bên lò sưởi nướng hạt dẻ mới phải.
Ta dùng hết số tiền và các mối quan hệ cuối cùng, mới lờ mờ biết được…
Hoàng hậu nương nương sai Xuân Hòa đến bờ hồ hái hoa nghênh xuân, không hái được thì không được phép trở về cung.
Mắt ta đỏ ngầu, bất chấp tất cả xông thẳng đến cung Phượng Nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!