Chương 6: (Vô Đề)

Lòng ta không đành, bèn đến Thái y viện, xin bằng được thuốc mỡ về bôi cho nàng.

Nàng đau đến nhăn mặt, không nhịn được muốn đẩy ta ra.

"Hoàng hậu nương nương nhân từ đức độ, nhất định sẽ sai người mang thuốc đến cho ta, không cần ngươi ở đây giả vờ thương xót!"

Xuân Hòa là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, đương nhiên sẽ có người nịnh nọt mà mang thuốc đến cho nàng.

Nhưng vết bỏng nếu không được xử lý kịp thời, e rằng sẽ để lại sẹo xấu xí.

Ta vội vàng bôi xong thuốc, mạnh tay lau sạch ngón tay vào tay áo nàng, đứng dậy bỏ đi.

Này! Nàng ta hét lớn sau lưng ta.

"Dù ngươi có đưa thuốc cho ta, ta cũng không phản bội Hoàng hậu để giúp ngươi đâu!"

Ta tức đến bật cười, không thèm quay đầu lại:

"Ai thèm quan tâm ngươi."

Về đến cung, vừa bước vào cửa đã thấy một khung thêu cao gần bằng người.

Trên khung thêu là bức thêu lưỡng long tranh châu, ta đã thêu hơn một tháng, chuẩn bị may áo ngủ cho Giang Thanh Viễn.

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn từng nói, áo ngủ ta may là vừa vặn nhất.

Ta vuốt ve những đường vân rồng dày đặc trên áo, khi còn nhỏ ta không giỏi nữ công, để lấy lòng Giang Thanh Viễn, ta đã ngày đêm khổ luyện, đầu ngón tay đầy những vết kim châm.

Dù có cơ hội sống lại lần nữa, đến từng lời nói, cử chỉ, ta đều cố ý bắt chước theo những gì Giang Thanh Viễn thích.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân khác.

Nàng ta biết cái gì, hắn liền thích cái đó.

Dù nàng ta không đoan trang, không đúng mực, không phải là vị Hoàng hậu mà hắn hài lòng.

Ta lắc đầu, trong miệng toàn vị đắng chát, Kính Nguyệt dỡ khung thêu xuống.

Kính Nguyệt vẻ mặt ngần ngừ:

"Bộ y phục này nương nương đã thêu hơn một tháng rồi, nếu không nhanh chóng hoàn thành, sẽ không kịp đến ngày vạn thọ của hoàng thượng đâu ạ."

"Không cần nữa đâu, dỡ xuống đi."

Trong điện, khung thêu được dỡ xuống, để lại một khoảng trống lớn.

Từ xa vọng lại tiếng đàn tranh trong trẻo, đầy nhiệt huyết, đó là tiếng đàn tỳ bà ngang mà Lý Song Oánh mang đến.

Trong lòng ta chợt nổi hứng, rút thanh bội kiếm treo trên tường, múa kiếm theo điệu nhạc.

Kiếm phong sắc bén, ta múa một cách thống khoái.

Khi điệu múa kết thúc, ta mới nhận ra khúc nhạc đã dừng từ lâu.

Dưới vòm cửa chạm trổ tinh xảo, bóng dáng cao lớn không biết đã lặng lẽ đứng xem bao lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!