Chương 2: (Vô Đề)

"Chiêu Hoa, trẫm đã cảnh cáo nàng rồi, không được phép xuất hiện trước mặt Hoàng hậu."

Hắn hơi nheo mắt, nhanh chóng chắn giữa ta và Hoàng hậu, trong ánh mắt đe dọa lại ẩn chứa một chút hoảng loạn sợ hãi.

Ta vén những sợi tóc rối, tiến lên hai bước.

"Hoàng thượng đang sợ điều gì? Sợ nương nương biết, khi nàng hôn mê, ngài đã ngoại tình sao?"

Một cơn gió mạnh tát thẳng vào mặt ta, bỏng rát.

"Láo xược! Hoàng hậu đã tỉnh lại rồi, dù nàng có bắt chước nàng ấy thế nào, trẫm cũng không bao giờ bị nàng mê hoặc nữa!"

Ta chợt nhận ra, Giang Thanh Viễn vốn là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Sự dịu dàng của hắn, chỉ dành cho Bùi Như Âm.

"Người đâu, Quý phi ăn nói vô lễ, phạt quỳ một canh giờ, cấm túc một tháng! Xuân Hòa phạm thượng, xử tội đồng dạng!"

Quen biết Giang Thanh Viễn từ thuở nhỏ, ta luôn là người được hắn kiên định lựa chọn.

Ta và hắn là phu thê từ khi còn trẻ, thề sống c.h.ế. t có nhau.

Nhưng giờ đây, ta chỉ có thể tận mắt chứng kiến hắn che chở nữ nhân khác rời đi.

Giọng Lý Song Oánh văng vẳng bên tai:

"Hoàn Hoàn tựa khanh đâu phải thứ Quý phi muốn, nàng đáng thương biết bao."

Ta nhổ hết ngụm m.á. u trong miệng.

Ai là Hoàn Hoàn, ai là khanh?

Nàng ta cướp đoạt tất cả của ta, vậy mà lại nói ta đáng thương?

Đêm khuya tĩnh mịch, ta cũng từng u uất khôn nguôi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Một bên là giọt lệ nóng hổi của Giang Thanh Viễn, một bên là gương mặt lạnh lùng của hắn.

Nếu hắn chưa từng nghi ngờ Bùi Như Âm, vậy ta là gì?

Chính thất tự mình làm thiếp cho phu quân sao?

Xuân Hòa dẫn đầu quỳ xuống đất, đắc ý liếc nhìn ta.

Dường như việc có thể thay Hoàng hậu trừng phạt ta khiến nàng vô cùng hả hê.

Dù Hoàng hậu mà nàng hết lòng bảo vệ, sau khi nàng bị phạt cũng không hề nói giúp một câu.

Bị hoàng thượng trách mắng trước mặt bao nhiêu người, còn nói ra những lời nhục nhã, đám người trong cung vốn toàn những kẻ giẫm cao đạp thấp.

Khi trở về cung, kiệu của ta hỏng giữa đường một cách hợp lý.

Ta chỉ đành lê bước chân khập khiễng, men theo chân tường mà đi bộ về cung.

Những bức tường đỏ thẳm sâu hun hút, tựa như không có điểm dừng.

Dưới những đóa hoa lăng tiêu màu cam đỏ rực rỡ vươn ra từ mái ngói xanh, đứng đó là thống lĩnh cấm vệ quân mặc giáp vàng, Bùi Như Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!