Chương 10: (Vô Đề)

Ta đợi rất lâu trong ngự hoa viên, mới tình cờ gặp được Bùi Như Chu.

"Không biết lời hứa của tướng quân ngày đó, bây giờ có còn hiệu lực không?"

Ngày đi săn hôm đó, vì ân cứu mạng, hắn đã hứa với ta một điều.

Bùi Như Chu là người trọng lời hứa, ta xin hắn một con ngựa nhanh và thẻ bài xuất cung.

Hắn đồng ý, nhưng dường như cảm thấy có điều gì đó.

"Yến Cô nương!" Bùi Như Chu lớn tiếng nói: "Vào ngày trùng dương, nhà có mở tiệc, mẹ muốn mời cô đến chung vui, cô có thể nể mặt mà đến được không?"

Gió từ phương nam thổi đến mang theo hơi nước, khiến mắt ta nhòe đi.

Ta khựng lại.

"Muội muội của tướng quân trước đây và ta là kẻ thù không đội trời chung, tướng quân chắc chắn rằng Bùi phủ sẽ hoan nghênh ta chứ?"

Hắn lạnh nhạt đáp: "Như Âm tự làm tự chịu, giờ đã đền tội. Chúng ta chỉ có thể mong nàng ấy sớm được siêu thoát."

Ta thấy buồn cười, xua tay: " Bùi phủ cao quý, ta không dám đến đâu."

Để tránh làm vấy bẩn thanh danh trăm đời của Bủi gia.

Ngày mùng sáu tháng chín, trời trong xanh không một gợn mây.

Ta dắt ngựa rời khỏi kinh thành, trên tường thành được ánh nắng ban mai chiếu rọi, lờ mờ có vài bóng người đứng đó.

Bùi Như Chu đỡ mẹ, nhìn theo bóng lưng ta.

Không ngờ rằng còn chưa đến mười dặm trường đình, Giang Thanh Viễn đã dẫn người đuổi theo.

Ta ghì chặt bụng ngựa, thúc ngựa phi nhanh.

Hắn cũng đuổi theo không ngừng.

Chạy thẳng đến một bờ sông, ta vẫy tay gọi thuyền phu.

Thuyền phu đến chậm, ta lội nước về phía hắn.

Giang Thanh Viễn cuối cùng cũng cuống cuồng, túm lấy vạt áo đang trôi theo dòng nước của ta.

"Âm Âm! Ta sai rồi, nàng đừng bỏ ta mà!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta giật mạnh vạt áo bay bổng kia.

Hắn vội vàng đuổi kịp, ôm chặt lấy ta, hàng mi run rẩy vì nước mắt: "Nếu ta sớm biết người là nàng, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương đến nàng."

Dạo gần đây, khi khám xét cung Phượng Nghi, cung nhân đã tìm thấy thư tay của Xuân Hòa trong số những di vật của nàng, và vội vàng dâng lên điện Nghi Nguyên.

Giang Thanh Viễn cuối cùng cũng biết được sự thật từ bức thư của Xuân Hòa.

Giờ phút này, hắn hận không thể thề thốt với trời xanh.

"Đều là do ả nữ nhân kia giả mạo nàng, mê hoặc ta."

Hắn dùng những lời lẽ cay độc nhất trên đời để sỉ nhục Lý Song Oánh, hòng chứng minh trái tim mình trong sáng và không hề thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!