Type: Linhh Linhh
Kết hôn thường là một chuyện vui.
Nhưng đối với một thai phụ mà nói thì không vui như thế, ít nhất thì niềm vui đã bị giảm chút ít.
Vì Tần Vũ Phi có thai nên hôn lễ phải chuận bị rất gấp rút, bởi vì cô dâu yêu cầu phải đẹp, cô muốn mặc bộ váy cưới thật đẹp, không muốn đợi đến khi to bụng mới cử hành hôn lễ. Vì thời gian vô cùng gấp rút, mọi chuyện đều dồn hết vào nhau, bận rộn vô cùng.
Tuy mọi người đều lo cho Tần Vũ Phi, bảo cô yên tâm nghỉ ngơi, nhưng thân là cô dâu, sao có thể không nghe không hỏi đến hôn lễ của mình cho được?!
Cho nên Tân Vũ Phi rất bận, vừa bận vừa phải chịu đựng sự khó chịu của giai đoạn đầu thai kỳ.
Biết chuyện mình có thai hệt như đã mở một cái công tắc vậy trong cô vậy. Trước đó thì rất tốt, sau khi cô biết tin có thai thì dù kiểu phản ứng mang thai bắt đầu xuất hiện.
Chẳng hạn như có mùi gì khó ngửi liền cảm thấy buồn nôn, chẳng hạn như sáng sớm khi thức dậy không ngửi thấy mùi gì cũng sẽ thấy buồn nôn, nhưng may là không quá nghiêm trọng.
Còn một chuyện Tần Vũ Phi tự thất khá là nghiêm trọng, đó là: Cô trở nên rất tham ăn, dạ dày tựa như không có đáy, lấp mãi vẫn không đầy. Không chỉ ăn nhiều, còn rất thèm ăn. Kiểu thèm ăn đó là khi cô muốn ăn món nào đó thì phải ăn cho bằng được, nếu không cô sẽ thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Ví như có một dạo cô rất thèm ăn beefsteak, thế là đầu bếp trong nhà bữa nào cũng phải làm beefsteak. Sau đó cô lại bắt đầu thèm ăn rau xào, đúng, chính là loại rau xào vô cùng bình thường, chỉ cần có lá màu xanh là được. Cô có thể bưng cả đĩa mà ăn.
Một hôm trên bàn có món đậu đũa xào, cô đột nhiên thích ăn nó như bị trúng tà, món này trước kia cô không hề thích ăn. Mọi người đều không biết, cứ nghĩ cô vân không thích ăn, thế là mọi người nhanh chóng xử lý cho hết đĩa đậu đó.
Đợi đến khi Tần Vũ Phi ăn hết đậu trong bát của mình một cách ngon lành, ngẩng đầu lên, trên đĩa chỉ còn sót lại một que đậu. Tiếp đó cô mở to mắt nhìn ông chồng tương lại yêu dấu của mình là Cố Anh Kiệt bỏ que đậu cuối cùng còn sót lại vào trong miệng.
Tần Vũ Phi liền bật khóc.
Cố Anh Kiệt và bố mẹ Tần Vũ Phi đều giật nảy mình.
"Hết đậu rồi.
"Tần Vũ Phi vừa khóc vừa nói. Cô cũng biết không nên làm thế, nhưng cô thật sự không thể khống chế bản thân. Đúng là mất mặt chết được, sao lại như thế chứ. Nhưng cô rất muốn ăn đậu đũa, thật sự rất muốn ăn. Tần Vũ Phi khóc oa oa, Tần Văn Dịch đành bảo quản gia chạy ra siêu thị một chuyến xem còn bán đậu đũa không, mua về rồi thì đầu bếp vội vàng đi làm. Tần Vũ Phi bưng lấy đĩa vừa ăn vừa khóc:"Xin lỗi, em không cố ý đâu".
"Biết mà, biết mà." Cố Anh Kiệt thấy đau lòng, sao mang thai thooi mà lại giống hệt đứa bé ba tuổi thế này.
Khẩu vị khác lạ của Tần Vũ Phi còn biểu hiện ở việc một dạo cô đột nhiên không thích ăn tương cà chua nữa. Hoàn toàn không muốn ăn, nhìn cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng cô vẫn muốn ăn cá chiên gà rán và khoai tây chiên. Cô ăn kèm chúng với tương ớt.
Đây là cách kết hợp mới lạ gì đây?
Mọi người đều kinh ngạc. Nhưng Tần Vũ Phi ăn rất vui vẻ. Khoai tây chiên ăn kèm tương ớt, còn phải là tương ớt tỏi.
Khẩu vị khác thường chỉ là một mặt, mặt khác tính tình của cô cũng thay đổi, không phải trở nên thích nổi nóng hơn, mà là trở nên cực kỳ dễ khóc, còn rất dính người. Vì đang mang thai nên cô vẫn luôn ở trong nhà cho có người chăm sóc.
Hàng ngày Cố Anh Kiệt đều đến nhà cùng co ăn tối, đến khuya mới trở về nhà mình. Nhưng như vậy Tần Vũ Phi vẫn thấy rất nhớ anh, trong lòng rất khó chịu.
Cô không muốn biến mình thành một đứa trẻ không hiểu chuyện, gây sự vô cớ, cho nên cô nhịn. Cho đến một đêm cô không nhịn được nữa, ngủ mãi khôn được liền bật khóc.
Cô gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, vừa nức nở vừa đáng thương nói cô rất nhớ anh, nói mấy đêm rồi cô đều không ngủ ngon giấc, cứ mất ngủ suốt. Cố Anh Kiệt vô cùng đau lòng. Tuy chỉ vừa mới rời khỏi hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn lái xe đến nhà họ Tần.
Tần Văn Dịch và bà Tần thấy Cố Anh Kiệt quay trở lại đều rất kinh ngạc, lúc này mới biết là do con gái mình gây chuyện. Mọi người vào phòng Tần Vũ Phi xem thử, thấy cô khóc đến lả người, thảm vô cùng.
Cố Anh Kiệt liền đề nghị đón Tần Vũ Phi về nhà mình. Tần Vũ Phi vừa lau nước mắt vừa nói: "Em muốn ở cùng với anh".
Tần Văn Dịch thật sự không nhìn nổi nữa, kẻ làm cha mẹ như họ có chia rẽ uyên ương sao? Đâu có! Tội danh này gánh không nổi. Họ nhanh chóng tiễn hai trẻ lên đường.
Tần Vũ Phi đến chỗ Cố Anh Kiệt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, còn ngủ rất ngon nữa.
Cố Anh Kiệt thở phào, gọi điện thoại cho Tần Văn Dịch, bàn xem hay là để Tần Vũ Phi ở lại chỗ của anh, nếu không buổi tối anh ra về cũng không được yên tâm. Tần Văn Dịch đồng ý, chỉ nói ngày mai sẽ cho quản gia đến đó chăm sóc, bảo Cố Anh Kiệt chuẩn bị một phòng cho quản gia ở.
Vậy là chuyện đã được giải quyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!