Chương 50: (Vô Đề)

Type: Hà Trâm

Bà Cố và Tần Vũ Phi ăn trưa xong, thấy thời gian còn khá nhiều, lúc sáng đi dạo cũng mệt rồi, bà không muốn đi nữa, còn sớm vậy mà đến chỗ con trai thì chỉ có bà và Tần Vũ Phi, bà lại không có gì nhiều để nói cả. Thế là nói Tần Vũ Phi cùng đi làm tóc.

Tần Vũ Phi vui mừng vô cùng.

Trong lúc làm tóc bà Cố nhắm mắt dưỡng thần, Tần Vũ phi ngồi một chỗ khá xa tường thuật trực tiếp lại biểu hiện xuất sắc và thu hoạch to lớn của mình trong hôm nay với Cố Anh Kiệt. Lúc đầu tốc độ trả lời của Cố Anh Kiệt còn khá, sau đó có thể do bận quá nên cũng không thích cực trả lời nữa.

Tần Vũ Phi thấy mình có chút không hiểu chuyện, thế là không nói nhiều nữa. Cô chỉ dặn Cố Anh Kiệt năng lượng trong hôm nay cô dùng hết rồi, làm bữa tối là chiêu cuối cùng, cô nhất thời kích động, bây giờ mới nhớ cô chỉ theo đầu bếp học được ba lần, tuy lần nào cũng làm rất khá, nhưng lần này cô phải tự mình làm, cô sợ không ứng phó nổi, không tự tin cho lắm.

Tài nghệ nấu nướng của Cố Anh Kiệt tốt hơn cô, cô bảo Cố Anh Kiệt không có việc gì thì nhất định phải về sớm mà giúp một tay. Cố Anh Kiệt nhận lời cô, nói mình nhất định sẽ về sớm.

Thời gian sau đó Tần Vũ Phi liên tục dùng điện thoại để xem công thức nấu ăn, cố gắng nhớ lại từng bước mà đầu bếp đã dạy. Cô động viên mình chắc chắn không có vấn đề gì, hôm nay thần may mắn đang đứng về phía cô mà, tất cả sẽ suôn sẻ cả thôi.

Làm tóc xong, bà Cố ngồi xe Tần Vũ Phi về nhà Cố Anh Kiệt. Ngồi một lúc thì bà hỏi cô định làm món gì, liệt kê danh sách ra bà sẽ bảo tài xế đi mua, hai người họ không cần phải đi thêm một chuyến nữa. Tần Vũ Phi thấy ý kiến này rất hay.

Bởi vì cô chưa từng đi mua rau, lúc học nấu ăn đều dùng nguyên liệu chế biến sẵn. Đúng là sợ đi mua sẽ thành trò cười mất. Thế là cô liệt ra một danh sách, định làm món cá hấp, xào ít thịt, rau xanh và nấu canh rong biển sườn heo.

Bà Cố vào bếp nhìn một lượt, mở tủ lạnh xem thử, sau đó thêm vài món như hành, gừng,... vào danh sách, viết thêm chút gia vị, xong rồi mới gọi điện cho tài xế, bảo tài xế đi mua những thứ theo danh sách mà bà đưa.

Lúc này Tần Vũ phi thật sự cảm thấy căng thẳng, cô quên mất, bà Cố là người thường xuyên ninh canh tẩm bổ cho con trai, tài nghệ nấu nướng nhất định rất tốt. Ôi trời ạ, cô đúng là ngốc quá mà, thế nào gọi là vui đến quên trời quên đất, chính là kiểu ngu ngốc như cô đây.

Lỡ như cô không thể hiện cho tốt, nấu không được ngon, sẽ không bị trừ điểm chứ?

Tần Vũ Phi lo lắng không yên, bà Cố thì đã lo liệu đâu vào đấy, thấy mệt rồi, bèn nói đến phòng cho khách chợp mắt một chút.

Tần Vũ Phi vội vàng đưa bà đi, sắp xếp ổn thỏa cho bà Cố ngủ trưa, Tần Vũ Phi trốn trong phòng ngủ gọi điện cho Cố Anh Kiệt, muốn hỏi anh lúc nào thì về được, cô nấu ăn thật sự cần đến sự động viên và giúp đỡ của anh.

Kết quả điện thoại đang bận.

Tần Vũ Phi không để ý, lại mở công thức nấu ăn ra xem, xem hết một lượt từng bước một của quá trình nấu rồi lại gọi cho Cố Anh Kiệt, vẫn đang bận. Cô tiếp tục đọc công thức, lần này xem lại ba lần, chắc chắn mình có thể đọc vanh vách từng bước một rồi, trong lòng cũng yên ổn hơn chút.

Gọi lại cho Cố Anh Kiệt lần nữa, máy vẫn đang bận.

Tần Vũ phi bắt đầu thấy rối loạn, có trực giác không tốt. Cô bắt đầu tự kiểm điểm, sao lại tái phát rồi, không phải đã đỡ hơn rồi sao? Không được quá đa nghi, không được đụng một chút là suy nghĩ lung tung. Sự việc đều là do người ta nghĩ mà xấu đi cả.

Cô bây giờ do áp lực quá lớn, quá căng thẳng, phải bình tĩnh, đừng nổi nóng, đừng tức giận, Cố Anh Kiệt cũng vất vả lắm, cuối tuần rồi còn phải đi làm, công chuyện của anh chắc chắn rất gấp gáp, anh vừa làm vừa phải nghe cô nói chuyện mua sắm, chuyện bà Cố, chắc chắn cũng vất vả.

Tần Vũ Phi hít thở thật sâu, nói với chính mình đừng lo lắng, đừng nổi nóng, Cố Anh Kiệt nhất định sẽ về. Anh đã hứa rồi, bây giờ đừng quấy rầy anh.

Tuy nghĩ thế nhưng một lúc sau cô vẫn không nhịn được mà gọi cho anh lần nữa. Lần này máy vẫn đang bận.

Cô cố đè nén sự không vui trong lòng. Cô lấy công thức ra đọc lần nữa, sau đó đi vào bếp chuẩn bị. Lấy chảo ra, thớt cũng bày ra, dường như làm vậy cô có thể tăng thêm niềm tin để nấu ăn.

Một lúc sau, tài xế nhà họ Cố mang những thứ đã mua đến. Tần Vũ Phi cảm ơn, nói với ông là bà Cố đang nghỉ ngơi. Thế là tài xế để đồ lại và ra về, chỉ nhắn lại bà Cố có gì cần thì gọi điện.

Sau khi tài xế đi, Tần Vũ Phi thay quần áo trong nhà, đeo tạp dề lên, bắt đầu nấu nướng. Đầu tiên cô lấy từng món một bày ra, sắp xếp theo thứ tự từng bước, một đống nguyên liệu thiếu chút nữa thì không để được hết lên. Sau đó cô mất vài phút suy nghĩ xem làm sao chia thứ tự cho đống lộn xộn này.

Một đống lớn như thế, với người mới mà nói đúng là có chút khó khăn.

Lúc nào bà Cố vừa ngáp vừa đi đến trước cửa phòng bếp, thấy rau đã được đưa đến, hỏi vài câu. Sau đó thì hỏi Tần Vũ Phi: "Có cần bác giúp không?".

"Không cần, không cần đâu ạ. Bác nghỉ ngơi thêm chút đi, cháu tự mình làm được rồi." Nói đùa, cô tay chân vụng về như thế mà để bà Cố thấy sao được, mất mặt biết mấy. Dù sao làm xong, ăn được là được rồi. Quá trình này bà Cố không biết vẫn tốt hơn.

Bà Cố nhìn phòng bếp được bày biện ra thế kia, cũng hiểu Tần Vũ Phi đang lo cái gì. Quả thật bà vẫn còn rất buồn ngủ, thức dậy nhìn xem cũng là theo phép lịch sự, nay Tần Vũ Phi đã nói vậy, bà chỉ nói: "Vậy bác đi ngủ thêm một lát, A Kiệt về thì đánh thức bác".

Tần Vũ Phi lập tức vâng dạ.

Một mình Tần Vũ Phi ở trong bếp lóng ngóng tay chân. Cô quyết định cái nào dễ làm trước, rửa sạch rau rồi đem xào. Kết quả rau hơi quá lửa, nhưng trông vẫn còn khá tốt, cô nếm thử một miếng, mùi vị xem như không tệ. Cô rất vui, miễn cưỡng xem như thành công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!