Chương 47: (Vô Đề)

Type: P. anh

Tần Vũ Phi cảm thấy đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ lúc cô sinh ra đến nay. Nhớ lại những ngày trước kia cô trốn tránh Cố Anh Kiệt, ngày nào cũng băn khoăn lo lắng, suy nghĩ lung tung, cô chỉ muốn tự cho mình một bạt tai, mắng một câu: "Đồ thần kinh!".

Cô cũng thấy may mắn vì người đó là Cố Anh Kiệt, chỉ có anh mới kiên nhẫn như thế, bao dung cô như thế, cô thấy mình rất may mắn.

Tóm lại kể từ khi Cố Anh Kiệt đến nhà, Tần Vũ Phi cảm thấy công tắc nào đó trong lòng mình đã được mở, dũng khí và năng lượng đột nhiên tràn vào, lấp đầy trái tim và mỗi một tế bào trên người cô.

Cô thậm chí không thể hiểu được chính mình trong quá khứ nữa, sao lại sợ hãi như thế? Sao lại không dám thừa nhận rằng mình thích anh? Sao lại không dám yêu?

Tình yêu đẹp biết bao, cảm giác hạnh phúc đẹp biết bao.

Tuy sau đó Tần Văn Dịch không hỏi con gái và Cố Anh Kiệt phát triển đến đâu rồi, cũng không nói muốn hẹn Cố Anh Kiệt ra nói chuyện, dường như vẫn còn chưa muốn ngả bài, tuy bà Cố vẫn không nói muốn gặp Tần Vũ Phi, dù biết nhà họ Tần đã gặp con trai bà rồi, đã xác nhận quan hệ của hai người, nhưng bà vẫn giữ im lặng, tuy là thế, nhưng Tần Vũ Phi không lo lắng nữa, không sợ nữa.

Bất luận sau này ra sao, cô nghĩ mình hoàn toàn có thể ứng phó được.

Tâm trạng cô tốt vô cùng, tốt đến mức quên chất vấn Cố Anh Kiệt đêm hôm đó nói chuyện gì qua điện thoại, sao lâu thế mà vẫn không gọi được.

Cô vui vẻ đi làm, gọi điện thoại hỏi Cố Anh Kiệt đang làm gì, báo cho anh biết mình đang làm gì, rồi thì bữa trưa đã ăn gì, đi làm gặp những ai… 

Cố Anh Kiệt cũng rất phối hợp với cô, chuyện nhàm chán mấy hai người cũng có thể nói một hồi.

Cuối tuần sau ngày gặp phụ huynh nhà họ Tần, Cố Anh Kiệt đã dọn ra khỏi nhà chính, trở về căn hộ của mình ở.

Anh cảm thấy bây giờ mẹ mình đã có thể chấp nhận được việc này rồi, nhưng bà vẫn cần thêm thời gian suy nghĩ, về chuyện suy nghĩ cái gì, anh nghĩ phần nhiều là vấn đề thể diện mà thôi.

Hôm đó bà Cố đột nhiên nói một câu, chủ nhật bà muốn đến trung tâm mua sắm nào đó dạo một vòng, bảo con trai dọn về chỗ mình ở đi, đừng ở đây suốt ngày làm phiền bà.

Lại trách cứ ngày nào anh cũng về nhà khuya thế, chỉ biết làm việc với hẹn hò, xem nhà này thành nơi để ngủ, anh không mệt nhưng bà nhìn mà mệt.

Cố Anh Kiệt thầm nghĩ trong lòng, đây là mẹ thương cho mình vất vả, thả anh trở về để yêu đương mà, còn ám chỉ cho anh biết hành tung của bà, thế nên anh nói: "Trùng hợp vậy ạ, cuối tuần con và Vũ Phi cũng muốn đi mua sắm

". Bà Cố không lên tiếng. Cố Anh Kiệt thấy đây chính là đồng ý rồi. Đồng ý cho hai người họ gặp bà ở trung tâm mua sắm. Thứ sáu, sau khi tan sở Cố Anh Kiệt liền vội trở về nhà của anh, vừa mở cửa đã có một bóng người nhào đến ôm chầm lấy anh, ra sức hôn lên môi anh. Cố Anh Kiệt cũng không chút khách sáo mà hôn lại, hôn cho đến khi người kia đấm đấm anh xin tha."Em lại tan làm sớm.

"Anh buông cô ra, nhéo mũi một cái. Công ty cô cách chỗ này khá xa, thời gian tan sở cùng một lúc thì cô không thể về sớm hơn anh được. Tần Vũ Phi bật cười, ôm lấy anh hôn thêm một cái."Muốn cho anh một sự ngạc nhiên mà."

"Nếu bố em trách anh dụ dỗ làm em không chịu nghiêm túc làm việc thì em phải nói đỡ cho anh đó." Cố Anh Kiệt giả vờ thở dài, sau đó lại nói, "Thôi bỏ đi, em mà nói đỡ cho anh biết đâu lại tội chồng thêm tội".

"Đáng ghét."

Tần Vũ Phi bĩu môi. "Đáng ra anh phải vui mừng mà bế em xoay vòng chứ, nói oa, sao em lại ở đây.

"Cô đưa tay làm tư thế bế lên, dùng giọng điệu khoa trương để hướng dẫn anh cách nói. Cố Anh Kiệt cười sặc sụa. Tần Vũ Phi hối thúc anh:"Nhanh lên đi

". Cố Anh Kiệt cười lớn, nhưng vẫn chưa nhúc nhích. Tần Vũ Phi bĩu môi, đang muốn nổi nóng thì đột nhiên bị anh bế lên xoay mấy vòng, cô sợ đến la lên, nghe Cố Anh Kiệt cười ha hả nói:"Em là con nít à?

Cứ phải chơi trò này cho bằng được?

". Tần Vũ Phi cũng cười, la lên:"Lời thoại không đúng, lời thoại không đúng, làm lại đi

". Cố Anh Kiệt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, hai má cô ửng đỏ, anh mắt lấp lánh, thật sự rất đẹp."Phải nói lại lời khi nãy em nói.

"Cô bắt bẻ nói. Anh bế thốc cô lên rồi đột nhiên đổi thành bế ngang, cô bị dọa giật mình kêu oai oái, anh bế cô đến phòng khách, ném lên trên sô pha."Oa, em ở đây cơ đấy.

"Anh nói, nhưng giọng điệu thì khác hẳn cách cô hướng dẫn, mang theo sự hấp dẫn nồng đậm, dịu dàng mê người. Tần Vũ Phi nằm trên sô pha, nhìn vào mắt anh, sau đó đưa tay kéo đầu anh cúi xuống, lại hôn lên môi anh."Anh nói sai rồi. Phải là, oa, sao em lại ở đây."

"Được rồi, sao em lại ở đây?"

Anh ngoan ngoãn sửa lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!