Type: bjh
Thuyền cập bến lúc bảy giờ kém. Cố Anh Kiệt lái xe chở Tần Vũ Phi loanh quanh trên phố, thấy một hiệu thuốc hai mươi bốn giờ, Tần Vũ Phi hối anh đi mua thuốc, lúc trở về còn mua thêm chai nước khoáng.
Tần Vũ Phi ngồi trong xe uống thuốc, Cố Anh Kiệt nhìn cô, thấy rất khó chịu, là anh không chăm sóc tốt cho cô. Mỗi khi đế kỳ sinh lý cô đều không khỏe, uống loại thuốc này thật sự không tốt cho sức khỏe.
Anh nhoài người qua hôn cô: "Xin lỗi, anh đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa".
"Ai thèm có lần sau với anh
". Mặt cô nóng ran, thật hung dữ, uống thêm vài ngụm nước nữa. Cố Anh Kiệt cười tươi, xoa xoa mặt cô, khi cô đỏ mặt trông thật đáng yêu."Kế đến đi đâu đây?".
"Về nhà".
"Vẫn còn hai ngày nghỉ nữa mà".
"Thì sao?"
"Chúng ta vừa bắt đầu hẹn hò, sao anh có thể thả em về nhà được."
"Thổ phỉ hả?" Cô liếc anh, "Vậy đánh em bất tỉnh rồi lôi về nhà anh đi".
"Được
". Anh khởi động xe thật. Tần Vũ Phi nhìn ra cửa sổ xe, trong lòng không yên."Cố Anh Kiệt".
"Hử?" Giọng nói ah trầm thấp dễ nghe, kéo dài âm cuối một cách dịu dàng. Tần Vũ Phi nhìn anh, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cố nhịn lại.
"Sao vậy?
"Cố Anh Kiệt nhìn cô. Tần Vũ Phi loay hoay trên ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết ngoài kia có gì hay mà nhìn."Em nói cho anh biết, em mà yêu thì sẽ rất dính người, cái kiểu dính người rất phiền đó.
Sẽ muốn biết bạn trai mình đang làm gì, đi gặp những ai, ngày nào cũng muốn gặp được anh ấy".
"Ừm". cố Anh Kiệt gật đầu, "Vậy anh phải cách hai tiếng báo cáo hành tung với em một lần, đến tối sẽ tự đóng gói mình gửi tới trước mặt em, đúng không?
". Tần Vũ Phi không đáp lại, một lúc sau chợt nói:"Em muốn ngủ một chút".
"Được
"Cố Anh Kiệt cũng không gấp, dù sao quan hệ cũng đã được xác định rồi, họ có thể từ từ thích ứng với đối phương. Anh không sợ cô dính người, chỉ sợ cô cứ trốn trốn tránh tránh không chịu mở lòng. Anh tấp xe vào bên đường, đưa tay điều chỉnh ghế ngồi của cô thấp xuống, để cô có thẻ nằm thoải mái chút."Không thể thấp quá, không an toàn. Anh lái chậm một chút, em cứ ngủ đi, đến nơi anh gọi
". Đi đâu? Tần Vũ Phi không muốn hỏi. Cô nhắm mắt lại. cảm thấy xe lại bắt đầu chạy, trong xe vương một mùi hương hàn nhạt, cô mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nghe Cố Anh Kiệt nhận ba cuộc điện thoại, hình như là đám bạn đang chơi trên đảo gọi tới. Có một cuộc là con gái, tuy giọng điệu nói chuyện của Cố Anh Kiệt không hề thay đổi, nội dụng cũng không khác, anh đều nói là có chuyện phải về trước, mọi người cứ chơi vui vẻ. Nhưng Tần Vũ Phi vẫn nhạy cảm nhận ra cuộc gọi đó là con gái gọi tới. Phiền thật mà. Cô nhíu mày, khẽ nhúc nhích."Sao thế? Ngồi trên ghế ngủ không được thoải mái, em mệt lắm sao?
"Cố Anh Kiệt thấy được động tĩnh của cô liền hỏi. Tần Vũ Phi quay sang nhìn anh:"Nếu rất buồn ngủ, phải làm sao mới ngủ được thoải mái đây?".
"Tìm khách sạn, đặt phòng cho em ngủ thôi. Còn làm sao nữa?" Cố Anh Kiệt nhìn phía trước, vừa lái xe vừa hỏi cô: "Có muốn ngủ không, muốn thì anh tìm khách sạn".
"Không cần
". Tần Vũ Phi bất chợt đỏ mặt, hình như lúc họ bên nhau toàn là ngủ với ngủ."Đúng là dung tục mà". Cô nói.
"Gì cơ?
"Cố Anh Kiệt nghe không hiểu. Tần Vũ Phi mím môi, không thèm trả lời câu hỏi này, quay đầu giả vờ ngủ tiếp. Một lúc sau Cố Anh Kiệt mới hiểu ra, nổi nóng."Ai dug tục với em hả!
"Mẹ kiếp, bổn thiếu gia yêu đương nghiêm túc là thế mà! Anh vươn tay qua nhéo tai cô, cái người này chỉ biết chọc tức người ta! Tần Vũ Phi bị anh nhéo đến đau, co người lại, anh lại gãi vùng da sau tai và cổ của cô, cô bị nhột nên bật cười, vỗ vỗ tay anh" "Lái xe cho đàng hoàng đi!". Cô ngồi dậy vuốt lại mái tóc, "Em đây trẻ trung xinh đẹp, có tiền có tài, chưa có muốn chết".
"Tài mà em nói là tài sản hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!