Type: Hà Trâm
Rốt cuộc anh đang chơi trò gì vậy?
Tần Vũ Phi không bắt kịp được suy nghĩ của Cố Anh Kiệt.
Ra vẻ ngầu sao?! Cô
-hoàn
-toàn
-không
-có
-hứng
-thú!
Nhưng lúc nãy anh… ừ thì, đúng là siêu cấp ngầu thật.
Đến bây giờ tim cô vẫn còn đang đập thình thịch đây.
Ngồi ngẩn người hơn nửa ngày, nhịp tim đã ổn định lại, Tần Vũ Phi bắt đầu hoang mang. Tên đó chắc không phải bất mãn việc cô nằng nặc đòi xóa số điện thoại của anh nên mới cố ý chống đối cô đấy chứ? Phong độ đàn ông của anh đâu rồi? Không phải đối với ai anh cũng đều rất lịch sự sao?
Tần Vũ Phi rất lo lắng, cảm giác lo lắng này mãi tận khi cô về đến nhà, trốn vào phòng của mình vẫn chưa giảm bớt.
Lần sau gặp lại nếu cô vẫn yêu anh, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó… Ánh mắt nào của cô chứ? Tần Vũ Phi chăm chú nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm, thấy được cô gái trong gương có vẻ hoảng loạn, nhưng hình như cũng có chút vui mừng.
Cô vui mừng cái gì chứ?!
Cô không hề vui chút nào cả!
Tần Vũ Phi gõ mạnh một cái lên đầu mình: "Đủ rồi đấy! Stop!".
Bây giờ mọi chuyện đã chấm dứt rồi, cho dù lần sau bất cẩn chạm mặt, chắc chắn cô sẽ không còn cảm giác gì với anh nữa đâu. Tần Vũ Phi ngã lên giường, buông một tiếng thở thật dài. Nhìn chằm chằm trần nhà hơn nửa ngày, không nhịn được lấy điện thoại ra.
Cô tìm kiếm cái tên Cố Anh Kiệt trong danh bạ, nhưng không tìm được gì cả. Cô nhìn cái điện thoại rất lâu, cuối cùng bỏ nó xuống.
Vậy nên nói, chiêu này chắc chắn dùng được mà.
Anh sẽ không nhắn tin gọi điện cho cô nữa, cô cũng sẽ không bối rối khi nhận được tin nhắn của anh nữa, cũng sẽ không nhìn chằm chằm tên anh mà đắn đo có nên tìm một cái cớ để gọi điện thoại cho anh, vắt hết chất xám tìm lý do gọi một cuộc điện thoại đúng là ngốc chết được.
Lần sau gặp lại… nếu lần sau còn có thể gặp lại, chắc chắn cô sẽ không còn cảm giác với anh.
Tần Vũ Phi nhắm mắt, nhớ đến câu nói Cố Anh Kiệt bỏ lại trước khi rời đi. Cô lại thở dài, tên khốn đó lại dám nói những lời như vậy, ra vẻ ngầu gì chứ, cô mới không thèm.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua.
Một tuần này Tần Vũ Phi ngoan ngoãn vô cùng, tan làm thì về nhà, không ra ngoài chơi, bạn bè hẹn thì đều từ chối, xã giao với khách hàng cũng dời lại, tóm lại cô chỉ xuất hiện ở công ty hoặc ở nhà.
Cô không chỉ ru rú trong nhà, mà còn xuất quỷ nhập thần nữa. Tất nhiên từ "xuất quỷ nhập thần" này là do Cừu Chính Khanh nói. Vì thời gian đi làm và tan tầm của cô chẳng hề theo một quy luật nào nữa.
Có hai ngày mới tám giờ Tần Vũ Phi đã có mặt ở công ty, trong công ty không một bóng người, chỉ có cỗ máy làm việc Cừu Chính Khanh lúc nào cũng đến sớm ở đó. Cừu Chính Khanh nhìn thấy Tần Vũ Phi thì giật nảy mình, vội hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?
Cô nói không có gì, dậy sớm quá, không có gì làm nên đến sớm thôi.
Lần thứ hai cô đến công ty lúc tám giờ, cô được Cừu Chính Khanh mời đến nói chuyện hết nửa tiếng đồng hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!