Chương 17: (Vô Đề)

Typer: Ximiiesk

Trong lòng cô vừa chua xót vừa buồn khổ, cô thở dài, ôm lấy cánh tay bố mình, tựa đầu lên vai ông làm nũng. Cô thật sự quá khiến mình thất vọng rồi.

Tần Văn Dịch chọc chọc đầu cô, "Đến bao giờ mới có thể làm bố mẹ bớt lo lắng đây hử?"

Tần Vũ Phi bĩu môi, cô cũng muốn bớt lo đây, nhưng cô chẳng có lấy chút lòng tin nào với chính mình cũng như với đàn ông.

Cố Anh Kiệt ở bên này giận dỗi Tần Vũ Phi suốt mấy ngày, sau do công việc bận rộn, cơn giận cũng từ từ nguôi ngoai. Chỉ là lúc nhận điện thoại hay tin nhắn lại phát hiện mình đang đợi cô gọi đến, nhưng anh chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cô cả. Ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Cố Anh Kiệt thấy mình thật thấp hèn, vừa hèn vừa vô dụng.

Một tuần sau, mẹ Cố Anh Kiệt mời về nhà một thầy thuốc đông y già rất có tiếng tăm, nghe nói rất giỏi trong việc chăm sóc sức khỏe phái nữ. Chị gái và chị dâu của Cố Anh Kiệt đều về nhà sớm, muốn nhờ vị thầy thuốc đó bắt mạch cho, chăm sóc cơ thể một chút.

Hôm đó Cố Anh Kiệt rảnh rỗi, thế là nhận nhiệm vụ đến trường học đón hai đứa cháu của mình. Khi anh đón được lũ trẻ về thì thấy vị thầy thuốc kia đang ngồi trong phòng khách truyền đạt một số kiến thức chăm sóc sức khỏe cho mẹ anh và những người khác, Cố Anh Kiệt đứng nghe từ xa, sau đó bị đám trẻ kéo đi mất.

Đến khi anh trở lại, thầy thuốc đã nói xong, những người phụ nữ thì đang thảo luận vấn đề chăm sóc sắc đẹp, bàn luận rất vui vẻ.

Thật ra Cố Anh Kiệt cũng có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện, hơn nữa anh cũng ngại. Thế là anh tùy cơ ứng biến, tìm cơ hội khác, anh xung phong tiễn thầy thuốc đó ra về.

Đêm đó, Tần Vũ Phi nhận được tin nhắn của anh.

Anh nói đau bụng kinh thì buổi tối nên ngâm chân bằng nước nóng, làm ấm vùng tử cung, phải kiên trì chăm sóc, còn viết ra một đống phương pháp và tên thuốc. Sau cùng còn nói khi nào bị đau thì nhét hai miếng bông tẩm cồn vào tai, có thể giảm đau.

Tần Vũ Phi xem xong liền sầm mặt.

Anh đi đâu tìm được mấy công thức này vậy, lại còn là trị đau bụng kinh nữa? Đường đường là một người đàn ông, quan tâm chuyện đau bụng kinh của cô làm gì! Anh thật biết cách làm quá mà.

Tần Vũ Phi ném điện thoại sang một bên, một lúc sau lại không nhịn được mà cần lên đọc lần nữa. Nội dung rất nhiều, chia thành mấy tin nhắn, cô lười đọc kỹ chúng, chỉ chăm chú nhìn cái tên Cố Anh Kiệt đang hiện trên màn hình, nhìn một hồi lại ném điện thoại sang một bên.

Cố Anh Kiệt không mong đợi cô sẽ trả lời tin nhắn của mình cho dù anh rất muốn biết cô có làm theo những cách anh nói hay không.

Vị thầy thuốc kia đã nói, chuyện đau bụng kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu đau quá vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, tìm ra nguyên nhân mới có thể trị được tận gốc, có bệnh gì cũng phát hiện và điều trị kịp thời.

Nếu chỉ do thể chất hư hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, thì bình thường chỉ cần chăm sóc bồi bổ là có thể dùng những cách mà ông đã chỉ, kiên trì điều dưỡng, dần dần có thể cải thiện thể chất.

Tuy Cố Anh Kiệt biết rằng Tần Vũ Phi sẽ không trả lời tin nhắn của anh, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể chú ý đến vấn đề sức khỏe của mình một chút. Cô gái đó nhìn thì có vẻ lười biếng, lại còn hung dữ, nhưng thật ra lại khiến người ta không yên tâm cho được.

Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt chợt nhớ ra trong tin nhắn anh chưa nói rõ phương pháp kia từ đâu mà có, có khi nào Tần Vũ Phi nghĩ anh viết bừa, không tin được, không làm theo hay không?

Người thích lo chuyện bao đồng Cố Anh Kiệt lại nhắn một tin nhắn cho Tần Vũ Phi, nói cho cô biết những phương pháp mà anh nói là do mọt vị danh y truyền lại, bảo cô nhất định phải lưu ý.

Lần này tin nhắn gửi đi cũng mãi không thấy hồi âm. Tuy trong lòng Cố Anh Kiệt không mấy dễ chịu nhưng cũng đành thôi. Không thể so đo với Tần Vũ Phi được, nếu không sẽ tức chết mất.

Tần Vũ Phi cũng sắp bị chính mình làm tức chết rồi. Lúc nào cô cũng muốn cầm điện thoại lên đọc tin nhắn anh gửi đến, thậm chí cô muốn trả lời. Điện thoại di động tiện dụng thế đấy, tên của anh nằm ngay trong nó, chỉ cần bấm một cái liền có thể tìm được anh ngay.

Sắp không khống chế nổi chính mình rồi.

Hôm đó là cuối tuần. Cố Anh Kiệt hứa sẽ dẫn hai đứa cháu của mình đến công viên giải trí chơi, còn chưa ra cửa điện thoại đổ chuông. Cố Anh Kiệt lấy ra xem, không ngờ lại là Tần Vũ Phi gọi đến.

Tim Cố Anh Kiệt nảy nhanh hai nhịp, dưới ánh nhìn của hai đứa trẻ chợt có chút chột dạ. Anh ra khỏi phòng khách, nấp vào một góc rồi mới nhận điện thoại. Khẽ hắng giọng, lại hắng cái nữa, lúc này mới ấn phím nhận, "A lô."

"Cố Anh Kiệt."

Giọng nói của cô vẫn trong trẻo và êm tai như thể cách xưng hô cũng sảng khoái như vậy, "Hôm nay anh có rảnh không?"

Có. Đây là chữ đầu tiên hiện ra trong đầu anh. Anh kịp thời kìm lại, không trả lời ngay mà còn hỏi cô, "Để làm gì?"

"Muốn mời anh ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!