ype: Linhh Linhh
Lúc này Cố Anh Kiệt mới bình tĩnh lại, anh vừa lái xe vừa hỏi: "Đi đâu ăn đây?".
"Chỗ nào đắt là được.
"Tần Vũ Phi đáp. Cố Anh Kiệt lườm cô một cái, không hỏi ý cô nữa. Xe chạy được một lúc, anh tiếp tục nói:"Cừu Chình Khanh cũng tốt hơn Triệu Hồng Huy rồi, em nhìn người kiểu gì vậy, sao cứ phải dây dưa với tên kia làm gì.
Em cũng biết anh ta là người thế nào rồi, sao còn chưa chịu chia tay?".
"Sao lại phải chia tay?" Tần Vũ Phi nhìn nhìn ngón tay của mình, trước khi đi du lịch phải đi làm móng lại thôi.
"Tần Vũ Phi, em đừng cố ý chọc tức tôi."
"Tự anh thích nổi nóng đó chứ. Chuyện chẳng liên quan gì đến anh lại cứ phải tức giận."
Cố Anh Kiệt mặc kệ cô ám chỉ anh thích lo chuyện bao đồng, chỉ hỏi: "Em nói xem, tại sao không chia tay?". Cô không biết yêu thương bản thân làm anh tức đến nỗi suýt bị nội thương.
"Chỉ là cùng ăn qua vài bữa cơm, cũng chẳng có gì với anh ta, còn không tính là yêu đương, cần gì phải chia tay, không đi với nah ta nữa là được rồi.
"Tần Vũ Phi trả lời rất thản nhiên, không thèm nhìn gương mặt nghiêng đẹp trai của Cố Anh Kiệt, chỉ chăm chú nhìn ngón tay của mình, tập trung suy nghĩ xem nên sơn màu gì, vẽ hoa văn gì. Cố Anh Kiệt nghẹn lòi, vậy là khi nãy cô thật sự cố ý chọc tức anh? Anh bình tĩnh lại, trở lại ý chính:"Vậy nghĩa là em đã không ra ngoài với anh ta nữa?".
"Đúng vậy.
"Cô đâu chỉ là không ra ngoài với anh ta nữa, khi anh ta gọi điện đến để hẹn cô còn châm chọc một hồi, còn ném hết hoa anh ta tặng vào thùng rác rồi chụp hình lại gửi cho anh ta nói cảm ơn. Nhưng những chuyện này không cần cho Cố Anh Kiệt biết. Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, đã bình tĩnh lại,"Tên đáng ghét đó lại đi nói với người khác được em tặng cái này cái nọ làm quà Giáng Sinh."
"Ồ." Tần Vũ Phi gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh ta như vậy mà không đi khám bác sĩ sẽ không sao chứ?
". Cố Anh Kiệt hiểu ra thì bật cười, hỏi lại cô:"Em không giận?".
"Anh ta là ai chứ, đáng để tôi nổi giận sao?"
Cố Anh Kiệt gật đầu, "Được rồi, tôi xin lỗi, là tôi chưa làm rõ chuyện đã có thái độ không tốt với em. Sorry".
"Ừ, lần sau đừng như vậy nữa.
"Tần Vũ Phi ra vẻ cao thượng, bị Cố Anh Kiệt lườm một cái. Chiếc xe chìm vào yên lặng một lúc, Cố Anh Kiệt đột nhiên hỏi lại lần nữa:"Bây giờ em thật sự không hẹn hò với Triệu Hồng Huy nữa, đúng không?".
"Đúng vậy."
Thật ra đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, nhưng tim Tần Vũ Phi lại nhảy lên hai nhịp, cứ cảm thấy trong giọng nói của anh có chút gì đó khiến tim cô loạn nhịp, cô nhìn chằm chằm tay mình, đếm ngón tay.
"Vậy còn Cửu Chính Khanh? Anh ấy cũng tốt lắm. Lúc nãy xem ra anh ấy rất quan tâm đến em." Cố Anh Kiệt hỏi hết câu này đến câu khác.
"Anh ta là mẫu người bố tôi thích, tôi thì không."
"Anh ấy thuộc mẫu người nào?"
"Mẫu người xem sự nghiệp làm vợ cả, đàn bà là tình nhân."
Cố Anh Kiệt bật cười, tiếng cười rất dịu dàng, ánh mắt Tần Vũ Phi không chịu sự khống chế của não bộ mà chuyển từ ngón tay cô sang mặt anh, đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn cô, đôi mắt cười lấp lánh, khẽ gõ một cái lên trái tim của Tần Vũ Phi.
"Lần đầu tiên tôi nghe thấy cách hình dung kiểu này.
"Anh nói. Tần Vũ Phi chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, ngắm nhìn ngón tay, không lên tiếng. Cố Anh Kiệt tiếp tục lái xe, được một lúc lại hỏi:"Ngón tay em bị sao vậy?".
"Tôi muốn đổi màu sơn khác." Cô đáp, anh quan tâm chuyện bạn trai cô, quan tâm ngón tay cô, cô chợt thấy tâm trạng trầm xuống.
"Sao đột nhiên lại xuống tinh thần rồi. Màu móng làm em mất vui đến thế à? Màu hiện giờ rất đẹp mà." Cố Anh Kiệt đánh vô lăng, rẽ một cái là đến nhà hàng ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!