Type: Hà Trâm
"Nghe nói lần trước A Luân muốn hẹn Tần Vũ Phi ra ngoài, cô ta không chịu thì thôi, còn lên mặt với cậu ta, đúng là đanh đá."
"Người đàn bà đó ngang ngược chết được, cứ nghĩ mình là đại tiểu thư nhà họ Tần thì hay lắm. A Luân bị rơi mất não rồi, bao nhiêu người ngoan ngoãn dễ dỗ dành lại không theo đuổi, cứ dây vào Tần Vũ Phi làm gì không biết."
"Tần Vũ Phi hả, chắc cô ta nghĩ đàn ông đều phải quỳ gối trước cô ta chứ gì, hừ, tưởng mình được nhiều người thích thật à?"
Cố Anh Kiệt nghe đám bạn bàn luận, trong lòng thấy rất khó chịu. Họ đang tham dự bữa tiệc do một người bạn tổ chức, gặp lại vài người đã lâu không gặp, vốn định sẵn dịp họp mặt luôn, nhưng đàn ông cũng lắm chuyện thật, nói tới nói lui thì bắt đầu nói về phụ nữ.
Bàn luận về phụ nữ cũng bình thường thôi, nhưng thật không may, người họ đem ra làm chủ đề chính để bàn luận đêm nay lại là Tần Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt có quen biết với Tần Vũ Phi, không chỉ là quen biết, mà… nói sao nhỉ, quan hệ giữa hai người họ có chút tế nhị.
Rất lâu trước đây Cố Anh Kiệt đã nghe qua đại danh của Tần Vũ Phi, cô thật sự là một người rất có tiếng tăm trong phạm vi quen biết của anh. Bố cô, Tần Văn Dịch, người đứng đầu tập đoàn vĩnh Khải, gia tài bạc tỷ.
Tần Vũ Phi là công chúa của Vĩnh Khải, trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, tự khắc có cơ sở để kiêu ngạo.
Bản thân Cố Anh Kiệt cũng không kém cạnh gì. Bố anh, Cố Văn Quang, là chủ tịch tập đoàn Hoa Đức, dưới tập đoàn Hoa Đức có quán rượu, nhà hàng, khu nghỉ dưỡng, khai thác bất động sản và nhiều doanh nghiệp, công ty khác.
Cố Anh Kiệt là con út trong nhà, trên còn có một anh trai và một chị gái, tuổi của anh trai và chị gái đều lớn hơn anh nhiều, vì vậy từ nhỏ Cố Anh Kiệt đã rất được cưng chiều, yêu cầu của gia đình đối với anh thoải mái hơn các anh chị nhiều.
Sau khi anh du học về, vào nhận chức trong công ty gia đình, chức vụ không cao cũng không thấp, công việc không bận rộn cũng không nhàn rỗi, không ai yêu cầu anh phải đi trước đón đầu, nhưng cũng không ai xem nhẹ anh, anh cảm thấy như vậy rất tốt, có công việc để rèn luyện bản thân, lại có thời gian để tận hưởng cuộc sống, anh thấy rất hài lòng với hiện tại.
Tuy Cố Anh Kiệt đã biết đến Tần Vũ Phi từ sớm, nhưng hai người chính thức quen biết nhau là trong tiệc sinh nhật của Tần Vũ Phi. Hôm đó là ngày hai mươi tám tháng bảy, anh nhớ rất rõ.
Lần đó Tần Vũ Phi đã mời Mễ Hi, mà lúc bấy giờ anh đang theo đuổi Mễ Hi, thế là đi cùng. Ai biết được một người bạn của đại tiểu thư tên là Doãn Đình lại nhìn trúng anh, muốn theo đuổi anh, Tần Vũ Phi bèn hạ lệnh cho anh khiêu vũ cùng Doãn Đình.
Ở chốn đông người, anh sẽ không làm cô mất mặt, thế là nhảy thôi, mọi khúc mắc đều bắt đầu từ đây.
Sau đó tiếp xúc thêm vài lần, ấn tượng Tần Vũ Phi tạo cho Cố Anh Kiệt chính là kiêu căng hống hách, nhưng cô lại đối xử với bạn bè rất tốt, đối với Mễ Hi, Doãn Đình hay những người bạn khác của anh đều khá hào phóng.
Cố Anh Kiệt cũng không hiểu vì sao, cứ cảm thấy cô giống một đóa hồng mình đầy gai nhọn.
Thẳng thắn hào phóng, nhưng vẫn giữ lại đôi chút cho riêng mình. Dường như với người nào cũng tốt, nhưng vẫn có chút khoảng cách. Cho nên rõ ràng có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng cô cứ phải tỏ ra dữ dằn.
Cảm giác ấy, có chút là lạ.
Sau này họ cùng dẫn Mễ Hi sang Mỹ. Nói đến chuyến du lịch lần đó cũng thật khó hiểu, như trời cao muốn đùa với họ vậy. Thật ra anh cũng chẳng có việc gì, đó là tiết mục sinh nhật đã được Tần Vũ Phi sắp xếp từ trước: chuyến du lịch của hội chị em, còn Mễ Hi lại ham vui muốn sang Mỹ thăm Trần Ưng.
Mễ Hi và Trần Ưng thì… Cố Anh Kiệt cảm thấy hai người này có gì đó với nhau. Mễ Hi rất đáng yêu, nhưng Cố Anh Kiệt nghĩ con gái đáng yêu có rất nhiều, không theo đuổi được anh cũng không miễn cưỡng.
Trước nay anh đối với chuyện tình cảm đều nghĩ rất thoáng, hợp thì đến không hợp thì tan, người ta không có ý với anh đương nhiên anh cũng không cần cắn chặt không buông. Cũng vì có anh tham gia mà hội chị em đã bị giải tán.
Vì anh và Tần Vũ Phi cứ tranh cãi suốt, anh cũng không nói được nguyên nhân vì sao, xưa nay anh vẫn rất nhẫn nại và độ lượng, cho dù nhìn không vừa mắt thì cùng lắm không để ý thôi. Kết quả vừa đụng đến Tần Vũ Phi liền không nhịn được nổi nóng. Tần Vũ Phi không cho anh đi, anh cứ phải đi.
Vé máy bay đi Mỹ, ai chẳng mua được.
Tóm lại, sự "bất hòa" của anh và Tần Vũ Phi đã dọa cho đám chị em vốn định đi cùng với cô bỏ chạy hết. Mễ Hi lại kiên trì không đổi ý, nhất định phải đi. Thế là Tần Vũ Phi và anh dẫn theo Mễ Hi lên đường.
Kết quả cô nhóc không có lương tâm Mễ Hi, cộng thêm một tên không có lương tâm nữa là Trần Ưng, xem hai người họ thành người giao hàng. Trần Ưng sau khi đón được Mễ Hi thì trực tiếp vứt họ ở khách sạn, chỉ nói sẽ mời họ ăn cơm, sau đó để mặc họ tự giải quyết với nhau.
Thế là chuyến đi trở thành anh cùng Tần Vũ Phi đi riêng với nhau. Vậy nên anh nghĩ, trời cao đúng thật là rất thích đùa.
Nhưng Tần Vũ Phi này đáng ghét thì đáng ghét, anh vẫn đánh giá cao tính cách thẳng thắn của cô. Hai người họ cùng ăn cơm, trò chuyện cũng không tệ, cũng có chút thay đổi. Ở Mỹ đã xảy ra khá nhiều chuyện.
Ví dụ như, cô dẫn anh đến một cửa hàng thức ăn nhanh, thì ra mục đích cô đến Mỹ chỉ vì muốn ngồi bên cửa sổ của cửa hàng thức ăn nhanh này, nhìn ngắm đèn ánh sao bên cửa sổ phòng trưng bày ở đối diện.
Sau đó cô xem anh như cái thùng rác cảm xúc, kể cho anh nghe chuyện quá khứ của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!