Chương 43: (Vô Đề)

Thị thần: ……

La Ngọc An:

"giờ em cảm thấy, dù lúc trước bị cắn nuốt, biến thành chất dinh dưỡng cũng được." Ít nhất, so với chết ở trong ngục giam do thẩm phán xử quyết còn tốt hơn.

Vẫn là đứa trẻ.

Thị thần để đầu cô dựa vào vai mình, vỗ lưng cô,

"Thê tử ta chờ đợi lâu, phải biết cẩn thận quý trọng mình mới tốt.".

La Ngọc An từ điện thờ tỉnh lại, phát tay quấn quanh cái kết như ý, là ngày hôm qua cô dùng tơ hồng của thị thần tùy tay tết ra. Tơ hồng đỏ tươi mỹ lệ quấn quanh cổ tay của cô, giống cái lắc tay tinh xảo.

Ngày tháng trong cổ trạch quá quy luật lại ngăn cách với thế nhân, đột nhiên ra khỏi cổ trạch lần, xuyên qua rừng rậm trở lại đô thị phồn hoa đại, La Ngọc An trong nhất thời thế nhưng cảm thấy có chút quen, quen nơi sinh sống hai mươi mấy năm này.

Cô lần này về khu Du Lâm là vì tảo mộ cho em .

Bởi vì là sinh nhật của em , cô mang theo hoa em ấy thích, còn riêng làm bánh kem. Hình thức bánh kem là thị thần chọn, ở bên cạnh nhìn cô trang trí xong, còn đưa cô đến cửa ra chỗ cổng lớn, sờ sờ mặt cô mới để cô ra cửa, đại khái là cảm giác được tâm tình của cô có chút hạ xuống.

Đi phải ngày tảo mộ thông thường, mộ viên lớn của khu Du Lâm rất ít người, từ cửa mộ viên vào, hồi lâu cũng chưa gặp ai, chỉ có Minh Hồi theo cô, thay cô bung dù che ánh mặt trời.

Minh Hồi so với Minh Hoàng trầm mặc hơn, làm việc tinh tế, giơ dù sợ cẩn thận làm cô phơi thái dương. Ánh mặt trời xán lạn, nơi như mộ viên cũng hoàn toàn có cảm giác trầm.

La Ngọc An ôm hoa cầm theo bánh kem chậm rãi về phía trước, nhìn từng hàng bia đá chung quanh bị ánh mặt trời chiếu rọi, có chút thất thần.

Nghênh diện tới nam sinh mười tám mười chín tuổi, đĩnh bạt tuấn lãng, nhìn thấy các cô, tránh sang bên cạnh. Bỗng nhiên, ánh mắt ngừng ở người Minh Hồi, quá xác định mà hô tiếng: Tần Minh Hồi?

Minh Hồi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn sang, Tần Trĩ!

La Ngọc An tại đối với cái họ Tần này thực mẫn cảm, nghe nam sinh này họ Tần, lại biết Minh Hồi, lập tức suy đoán cũng là tộc nhân Tần thị. Nhưng Tần gia theo thứ tự lấy tên, đều là tên ba chữ, nếu người đồng lứa cùng Minh Hồi tên ở giữa hẳn là có chữ Minh, nhưng tên lại là hai chữ.

Nghi hoặc ở trong lòng chợt lóe lên, La Ngọc An dừng bước chân lại, săn sóc mà để Minh Hồi cùng hàn huyên hai câu.

"Nghe nói em được chọn làm thị nữ chờ tuyển, sao lại ở chỗ này?"

Minh Hồi nhắc tới thân phận của La Ngọc An, chỉ hàm hồ :

"Em cùng người chị tới tảo mộ, thế nào? Cũng tới tảo mộ?"

Tần Trĩ: Ừ.

Minh Hồi nhìn La Ngọc An, lại hỏi thêm câu:

"gần đây thế nào? Nghe tốt nghiệp thành tích thực tốt, tốt nghiệp xong hẳn là được trong tộc an bài công việc ?"

Tần Trĩ trầm mặc chút, cười khổ,

"có, cũng chẳng ra sao."

Hai người ngắn ngủi chuyện với nhau xong, ngang qua nhau.

La Ngọc An nhìn ra sau, mỉm cười thấp giọng hỏi: Là đồng học của em?

Minh Hồi có chút đỏ mặt,

"Vâng, người trẻ tuổi Tần gia chúng em bình thường đều học tại trường học tư nhân của gia tộc. A, đúng rồi, ấy tên là Tần Trĩ, cũng là người Tần gia chúng ta."

La Ngọc An:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!