Chương 20: (Vô Đề)

Những lời thì thầm lặp lại này có một khắc làm cho La Ngọc An sinh ra ảo giác đầu óc mình sắp bị đâm thủng, đau kịch liệt.

Phủ tay lên trên khe hở, thần tượng bằng sứ vốn nên có xúc cảm lạnh bằng, nhưng mà tay cô vừa đặt lên đã bị nóng đến run rẩy, thần tượng này mặt ngoài thế nhưng là một mảnh nóng rực.

Tiếng kêu Nóng quá và Đau quá ngừng trong một chớp mắt, rồi càng thêm kịch liệt tràn ra từ khe hờ.

La Ngọc An hiện tại cũng đã bị nóng rát làm đau, nếu không phải nhanh chóng khôi phục thần trí, mở mắt ra thấy tấm mành màu đen trong hiện thực, khả năng cô đã thật sự bị loại thống khổ này cảm nhiễm, cũng rên rỉ theo.

cô bò dậy từ trên mặt đất, lại lần nữa đi đến trước mặt thị thần. Thị thần ngồi ngay ngắn trên thần đài, bộ dáng không giống lắm với cái thần tượng gốm sứ trong thế giới hắc ám kia, nhưng mà cảm giác mang lại cho người ta lại rất giống nhau.

"Thị thần, ta nên làm như thế nào đây?"

La Ngọc An không phải người quá thông minh, gặp chuyện như vậy, cô cũng không có chủ trương, chỉ có thể dò hỏi thị thần. Nếu thần tượng kia có quan hệ với thị thần, vậy khẳng định hắn sẽ có chỉ thị.

Thị thần nghe cô hỏi, mỉm cười đưa ra kiến nghị:

"không bằng nàng thử xem xem cái khe kia có cái gì?"

La Ngọc An:

"Nhìn không rõ lắm...... Chẳng lẽ phải đập vỡ ra xem sao?"

Thị thần ngữ khí chậm rì rì, phá lệ bình thản:

"Đập vỡ a? Vậy đập xem sao."

Bởi vì ngữ khí bình thản và đạm nhiên, thấp thỏm trong lòng La Ngọc An đều chậm rãi biển mất. Nếu thị thần biểu hiện không sao cả như vậy, thì hắn là không có vấn đề gì đi?

cô chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối hôm nay khi lần thứ hai nhìn thấy thần tượng gốm sứ vỡ ra khe hở, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, muốn đẩy nó từ trên đài xuống đập vỡ, kết quả thần tượng so với cô tưởng tượng còn nặng hơn rất nhiều, cô không thể đẩy, ngược lại lòng bàn tay bị nóng đỏ.

La Ngọc An không dễ dàng từ bỏ, cô bò lên trên thần đài, nhìn khe hở một cái, duỗi tay chọc vào bốn ngón tay, muốn dùng sức tách ra.

Cô nghĩ có khe hở thì càng dễ bị bể vỡ, nếu có thể bẻ khe hở nhỏ thành to, cũng có thể thấy bên trong là cái gì. Ngón tay với vào bên trong khe hở tối tăm, nháy mắt liền cảm thấy không đúng, nhiệt độ nơi đó So với mặt gốm sứ bên ngoài còn cao hơn rất nhiều, quả thực giống như là bên trong có liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.

La Ngọc An bị nóng đến rụt tay về, ôm ngón tay đỏ bừng không có cách nào. Tóc bên mặt bị gió không biết từ nơi nào tới thổi nhẹ đến miệng cô, La Ngọc An giơ tay kéo tóc ra sau tai, thu tay về mới phát hiện trên ngón tay bắt được hai sợi tóc dài.

Tóc?

Cô cầm hai sợi tóc để sát vào khe hở trên thần tượng, thử bỏ hai sợi tóc vào khe hở, lại ghé sát vào muốn ngửi một chút xem tóc có bị thiêu cháy phát ra mùi gì không.

không có mùi tóc khét, chỉ có một mùi hương nhàn nhạt không biết tên. Nhưng mà, âm thanh khủng bố bên trong khe hở cũng dừng lại.

Giống như có một chút tác dụng?

Trong chốc lát sau, thanh âm kia lần thứ hai vang lên, La Ngọc An túm lấy mái tóc dày của mình tự hỏi một chút. Người mỗi ngày đều sẽ mọc ra tóc mới, tương tự, cũng sẽ có rất nhiều tóc tự nhiên rụng xuống, cho nên cô kiên nhẫn dùng tay chải trong chốc lát, vuốt xuống mười mấy sợi tóc.

Chỉ cần có thanh âm vang lên từ khe hở, cô lại nhét một sợi tóc vào.

Cô cảm thấy hình như mình tìm được một biện pháp khiến thanh âm kia ngừng lại..

Buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen cô đi vào trước mặt thị thần, còn chưa nói lời nào đã thấy thi thần bỗng nhiên che miệng ho khan một trận, buông tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện mười mấy sợi tóc dài.

La Ngọc An nhìn trong tay thị thần bỗng nhiên có mười mấy sợi tóc.

Thị thần ôn hòa nói:

"Lần sau, không được nhét loạn các thứ vào trong thân thể của ta."

Trong thân thể ngài ....?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!