...
Nhân vật im lặng nằm trên vũng máu, Trang Khê vừa tức giận lại vừa đau lòng.
May thay hiện tại đã là giờ tan học, nhưng khi còn ở trong khuôn viên trường, cậu cũng không thể vào trò chơi được.
Trang Khê chỉ đành cầm máu cho Viễn Viễn một lần nữa, sau đó nhấn vào nó, di chuyển nó lên giường.
Ban đầu Viễn Viễn còn cứng đờ ra, về sau, nó yên lặng trong toàn bộ quá trình, tâm lý chẳng hề có biến động gì cả.
Nhắc nhở của trò chơi cũng yên tĩnh.
Nhìn nhân vật nằm trên giường, Trang Khê mím mím môi di chuyển một quả dâu tây đến người của nó.
[Viễn Viễn ôm chặt dâu tây.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn +1.]
Trang Khê nhìn vào thanh tâm trạng của Viễn Viễn.
Lúc cậu rời đi, giá trị tâm trạng là 70 nhưng hiện giờ chỉ còn có 35.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trang Khê lướt bảng ghi chép lời thoại của trò chơi.
[Viễn Viễn tỉnh rồi.]
[Viễn Viễn gọi bạn, không có bất kỳ câu hồi đáp nào.]
[Viễn Viễn trợn tròn mắt nhìn xung quanh, trống rỗng.]
[Viễn Viễn có phần mất mát.]
Chỉ vẻn vẹn vài câu đã khiến lòng Trang Khê mềm ra, cũng quên luôn những lời nghiêm khắc dạy dỗ mà cậu muốn nói.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình mình.
Cảm giác này như thế nào, Trang Khê hiểu rõ nhất.
Vào năm sáu, bảy tuổi, cái tuổi vẫn còn ngây thơ và tràn ngập mong chờ với thế giới này.
Niềm khao khát của cậu khi ấy là thấy bố mẹ trở về nhà.
Cậu ở trong nhà, đợi hết ngày này đến ngày khác.
Trong ngôi nhà trống rỗng, tự mình nói chuyện với TV.
Ngưỡng cửa vắng lặng, chuông gió ánh sao tuyệt đối sẽ không vang lên trước mười hai giờ đêm.
Trang Khê liếc nhìn nhân vật trên giường, rồi tiếp tục đọc bảng ghi chép lời thoại.
[Viễn Viễn đỡ lấy gối, khó khăn ngồi dậy.]
[Viễn Viễn nhìn ống quần trống rỗng của mình.]
[Viễn Viễn sờ sờ ống quần của mình.]
[Viễn Viễn cụp mắt, không nhúc nhích.]
[Viễn Viễn cắn răng, chống tay trên giường, bước xuống.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!