Tiểu Khê sờ nét chữ trên mặt giấy, cong mắt cười.
Cậu đoán Minh Minh sợ mình ngủ quên, nên mới viết riêng ra giấy gửi cho cậu.
Tiểu Khê nói: "Cám ơn Minh Minh, sủi cảo Minh Minh gói ngon lắm."
Tiểu Khê: "Đây là bữa sáng hạnh phúc nhất mà tôi từng ăn đó."
Tiểu Khê: "Hoa hồng cũng đẹp nữa."
Mặt trời dần nhô giữa ánh ban mai vàng ươm, tia nắng chiếu vào từ cửa sổ, Minh Minh đắm mình trong đó tựa như một thiên sứ nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ.
Ánh nắng ấm áp, sưởi ấm nhân gian.
Tiểu Khê đến gần Minh Minh, xoa xoa đầu nó hai cái rồi cúi xuống cọ cọ trán nó.
Độ ấm trên người cậu cao hơn Minh Minh chút xíu, trán tựa trán, da dán vào nhau, độ ấm truyền sang Minh Minh, cậu nói nhỏ: "Cảm ơn Minh Minh nha, tôi vui lắm."
Có một cánh tay đặt nhẹ lên đầu cậu, ấn giữ mái tóc mềm mại phủ đầy ánh nắng.
Hai mắt Tiểu Khê sáng bừng, vừa định ngẩng đầu thì đôi tay ấy lại giữ chặt phần gáy khiến cậu không ngẩng lên được. Hai trán áp vào nhau, truyền hơi ấm sang cho nhau.
Tiểu Khê có thể nghe được tiếng than nhẹ đầy thoả mãn của nó, vì thế cậu không ngẩng đầu nữa mà nhẹ nhàng cọ trán nó.
[Tâm trạng của Minh Minh +2.]
Tiểu Khê nói: "Đây là lần đầu tiên tôi được ăn sủi cảo do người khác gói đó."
Minh Minh: "Sau này tôi sẽ thường xuyên gói cho cậu ăn, được không?"
Tiểu Khê vui lắm: "Ừm."
Cậu nói tiếp: "Tôi sẽ học cách làm nhiều món ngon hơn nữa để nấu cho Minh Minh ăn."
[Tâm trạng của Viễn Viễn -3.]
[Tâm trạng của Trạch Trạch -3.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -3.]
[Tâm trạng của Dương Dương -2.]
Tiểu Khê: "…"
Tiểu Khê chột dạ gỡ tay Minh Minh xuống, quay đầu nhìn, bốn nhân vật đang đứng ở cửa toả ra khí đen, trông giống như bốn môn thần hung ác được dán trên cửa vậy.
Tiểu Khê: "…"
Minh Minh hơi rũ mắt nhìn bốn người ở cửa, trong mắt hình như có thứ gì đó nhanh chóng xẹt qua, nó dịu dàng lễ phép: "Chào mọi người."
Bốn đứa đều bơ nó, khuôn mặt đen sì, trái tim cũng lạnh lùng.
Tiểu Khê lên tiếng: "Khó lắm Minh Minh mới tỉnh dậy, các cậu có muốn chào hỏi chút không?"
Bốn nhân vật mặt mày vô cảm.
Bóng thoại của hệ thống đã truyền tải cảm xúc của bọn nó một cách rõ ràng.
[Viễn Viễn: Dở hơi thật, tôi còn mong nó ngủ luôn đi khỏi tỉnh nữa.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!