Tiểu Khê sửng sốt, vui vẻ mắt cười cong cong: "Minh Minh ơi."
"Đêm nay Minh Minh đã tỉnh ba lần rồi đó!"
Minh Minh cười yếu ớt, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao trời.
Nụ cười của nó khiến người khác yên tâm và dễ chịu nhưng không thể sa vào, biết đâu lát nữa nó lại chìm vào giấc ngủ thì sao? Tiểu Khê chớp lấy cơ hội, hỏi nó: "Minh Minh, sao cậu cứ ngủ hoài vậy, cậu không thoải mái ở đâu ư?"
Trong mắt Minh Minh có chút nghi hoặc, vì sao nó cứ ngủ mãi?
Tiểu Khê nhìn nó nhíu mày suy ngẫm, nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ luôn, đôi tay buông lỏng trượt từ cổ xuống, nắm lấy góc áo của Tiểu Khê.
Tiểu Khê: "…"
Cậu phải làm gì với nó đây, vấn đề của nó là luôn thấy buồn ngủ sao?
Cứ vậy mãi là không ổn rồi. Trang Khê nghĩ mình nên đi tìm viện trưởng, để ông ấy giải quyết thôi.
Tiểu Khê chăm chú quan sát nhân vật đáng yêu này, càng nhìn càng thấy Minh Minh cũng là thiên sứ nhỏ, khó mà liên tưởng nó với mấy vị giám đốc khiến người khác sợ hãi trên mạng kia.
Mỗi nhân vật đều mang đặc điểm tính tình riêng, ở trong lòng Trang Khê, Minh Minh là bé ngoan có tính cách dịu dàng, mang cảm giác an toàn bao dung đến cho mọi người.
Chẳng qua ngẫm kĩ về nguồn gốc của cảm giác đó lại khiến người ta đau lòng. Quá khó để giữ được tính cách như vậy, sau bao dông tố nó trải qua.
Ngâm mình hơn nửa tiếng, Tiểu Khê luyến tiếc rời khỏi suối nước nóng, ôm Minh Minh ra. Cả hai lau khô mình, một người ngồi, một người nằm trên bãi cỏ cạnh suối nước nóng cùng nhau ngắm sao trời.
Qua vài lần thử, Trang Khê phát hiện mình phải trò chuyện thật nhiều với Minh Minh, gợi sự hứng thú của nó với thế giới bên ngoài thì nó mới mở mắt, thời gian mở mắt sẽ dài hơn.
Đối mặt với người lợi hại như Minh Minh thì điều cậu có thể làm rất ít, cậu đành kể vài câu chuyện cổ tích nho nhỏ và mấy việc vặt vãnh cho nó nghe. May mà Minh Minh không thấy phiền, nó rất thích nghe những câu chuyện vụn vặt ấy.
Trang Khê hiểu rồi, khi còn bé ai chẳng thích nghe kể chuyện chứ? Dù là vài mẩu chuyện ngắn thôi cũng được, ngơ ngẩn trong căn nhà trống trải một mình thật sự rất cô đơn.
Nhưng ít ra cậu vẫn còn ba mẹ, Minh Minh thì bị nhốt trong căn phòng u ám nhiều năm, không tiếp xúc với ai cả. Gặp người thường chắc đã phát điên rồi.
Minh Minh là một nhân vật kiên cường.
Tiểu Khê tiếp tục kể chuyện xưa, xua đi nỗi cô đơn trong nó.
Tiểu Khê kể: "Thị trấn tụi mình có vài bạn bị thương nữa. Viễn Viễn mất một chân, đôi mắt của Trạch Trạch bị người khác móc mất, chất độc trên người Lễ Lễ đã chữa khỏi, còn Dương Dương là một bé câm nhưng hiện tại cũng nói chuyện được rồi."
"Chứng buồn ngủ của Minh Minh sẽ được bệnh viện chữa lành thôi, viện trưởng giỏi lắm đó."
Tiểu Khê nói tiếp: "Tôi mong các cậu đều khoẻ mạnh."
Tiểu Khê: "Chúng ta chỉ thiếu tiền thôi, đợi gom đủ kim tệ là có thể giúp các cậu khỏe mạnh nguyên vẹn rồi, tốt biết bao."
Giọng Tiểu Khê hòa vào trong gió đêm, truyền vào tai của Minh Minh, nó nghe thấy cậu nói thiếu tiền.
Tiểu Khê lại kể cho Minh Minh những câu chuyện trong thị trấn. Viễn Viễn đánh nhau rất giỏi, Trạch Trạch cũng thế, Lễ Lễ xinh đẹp nổi tiếng gần xa, Dương là một thây ma nhỏ có thiên phú vẽ tranh.
Tiếng nói nhẹ nhàng ấm áp như dòng suối chảy réo rắt, chứa đựng niềm vui mà ai cũng nghe được. Làm người ta muốn trở thành nhân vật được cậu nhắc tới, càng muốn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện cùng cậu trải qua bốn mùa sớm trưa.
Tiểu Khê kể với Minh Minh những câu chuyện trong và ngoài trấn nhỏ, còn tay thì cầm nhành cây và cỏ bện thành một cái lồng. Đây là cậu học từ Dương Dương đó, vì Dương Dương sống ở thời tận thế nên biết làm khá nhiều đồ thủ công.
Cái lồng bện không kín, chừa chỗ trống giữa các cành cây, lá cây được xếp khít hơn xíu, tuy không đẹp nhưng độc đáo.
Bện xong lồng, Tiểu Khê đặt cán lồng vào tay Minh Minh rồi đứng dậy.
"Minh Minh, tôi ở ngay cạnh cậu này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!