Tiểu Khê thả sủi cảo trong tay xuống, từng viên trắng mập ló đầu lên khỏi màn nước nóng hổi, cậu bắt đầu múc chén đầu tiên. Nhưng cả bốn đứa cùng nhìn về phía cậu, khiến Tiểu Khê ngập ngừng không biết nên đưa cho ai.
Lần nào cũng vậy cả, Trang Khê muốn phát rầu luôn, thế nào cũng một đứa vui, ba đứa còn lại thì hờn dỗi cho mà coi. Cái chuyện bé xíu thế này đâu cần phải so đo tính toán chứ?
Tiểu Khê bất đắc dĩ đặt chén trên tay xuống, múc thêm ba chén khác để chung trên bàn: "Tự tới lấy đi."
Chén đầu tiên bị Trạch Trạch lấy mất.
Dương Dương ủ rũ bưng chén thứ hai, "Tay dài thì hay lắm à?"
Tiểu Khê bật cười, tay dài tất nhiên hay rồi!
Dương Dương lại xấu hổ cúi đầu.
Lễ Lễ lấy chén thứ ba, Viễn Viễn chậm chân nhất, nó từ từ nhảy từng bước một đến trước bàn. Cả ngày nay, Viễn Viễn phải làm việc trong hầm mỏ, sau đó còn đi hái rau với cậu nên nó đã mệt lắm rồi.
Tiểu Khê bỏ thêm mấy viên sủi cảo tròn tròn vào chén nó, cười meo meo: "Viễn Viễn vất vả nhất, nên ăn nhiều chút nha!"
Thấp thoáng sau làn hơi nóng nghi ngút của chén sủi cảo, là nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng của Viễn Viễn.
Bốn đứa nó bưng chén như đang nâng báu vật.
Tiểu Khê: "Ăn đi chứ!"
Cậu múc thêm chén sủi cảo, trên bàn có cả gỏi rau, nước ép dưa hấu và nước ép dâu giúp trung hòa hơi nóng từ sủi cảo, vô cùng phù hợp cho đêm hè.
Đứa cầm thìa, đứa cầm đũa, đứa nào đứa ấy chấm sủi cảo nhân rau trắng mập lăn cù trong chén giấm chua, đưa lên miệng cắn một miếng, hương thơm hoa cỏ núi rừng bên trong như nổ tung trong miệng, ngon vô cùng. Bốn đứa ăn xong cái thứ nhất thì bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Tiểu Khê mỉm cười nhìn bọn nó, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn bao trùm lấy cậu. Giữa đêm hè này, cậu đã nếm được hương vị ngọt ngào thơm ngon nhất rồi. Trong khoảnh khắc cậu ước rằng, giá như có thể ở mãi trong trò chơi như vậy thì hay biết bao.
Ánh sao lấp lánh trên bầu trời in hằn xuống mặt biển mênh mông, kèm theo tiếng gió vi vu, có sủi cảo nóng hổi ấm áp; có nước ép dưa hấu ngọt thanh hoà quyện với vị chua của dâu; có rau dưa tươi mới và bạn bè ngồi kề bên tít mắt cười với nhau.
Từng mảnh ghép như tạo nên một bức tranh sum vầy, giản dị động lòng người.
Mùi thơm nức mũi từ món ăn gia đình đơn giản, cộng thêm tiếng cười khẽ thỉnh thoảng vang lên hòa với tiếng côn trùng râm ran, được làn gió đêm thổi vào trong phòng.
Ngón tay của nhân vật trên giường bỗng nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc nồi sủi cảo thứ hai đã chín, Trang Khê múc thêm chén nữa rồi mới bưng một ly nước ép dưa hấu đi vào trong phòng, ngồi xuống bên mép giường.
Cậu nhìn nhân vật một lúc mới bắt đầu nói khe khẽ như sợ làm nó giật mình, "Minh Minh, tôi gói sủi cảo đó, nhân bánh có trứng gà trộn với rau dại mà tôi và Viễn Viễn cùng lên núi hái."
Tiểu Khê: "Trước đây tôi chưa từng gói sủi cảo, cái này là tìm video hướng dẫn trên mạng đó, thử mấy lần nhìn cũng ra dáng phết ý."
Tiểu Khê: "Minh Minh, cậu muốn ăn không?"
Minh Minh đã tới nhiều ngày rồi, nhưng chưa ăn gì cả. Ban đầu cậu ở bên ngoài trò chơi nên bị hạn chế thao tác, lúc mớm nước cho nó cứ bị tràn cả ra ngoài, cho dù uống được thì trong bụng cũng chỉ có nước thôi.
Vì sợ cơ thể nó xảy ra vấn đề, Trang Khê đành phải nghĩ cách cho nó ăn chút gì đó.
Tiểu Khê cởi giày lên giường, đỡ Minh Minh dựa vào người mình.
"Minh Minh, sủi cảo này ngon lắm. Nhân lúc còn nóng cậu ăn một chút nhé?"
Giọng nói êm tai của thiếu niên vang lên bên cạnh, réo rắt chảy xuôi từ tai vào tim.
Chỉ mới tựa trên người cậu mà cũng có thể ngửi được mùi ánh mặt trời và cỏ cây nơi núi rừng, cùng tiếng tim đập vững vàng như dựng nên một phương trời bình an.
Khi ánh trăng chiếu rõ trên màn trời, mọi thứ đều tốt đẹp như trong mơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!