Chương 5: (Vô Đề)

Lương Sâm ấp úng muốn tìm chủ đề gì đó để phá vỡ bầu không khí yên lặng khó chịu này.

Trang Khê nhận ra sự bối rối của Lương Sâm, cậu mở hộp bánh, xắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng mình.

Cảm giác ngọt ngấy xua tan đi những cay đắng trong lòng, cậu dùng tay ra hiệu: "Ngọt thật."

"Cậu thích là tốt rồi!" Câu nói ấy đã cứu lấy Lương Sâm.

Thân thể cậu ta như phục hồi sức sống, khoa tay múa chân nói: "Cậu không biết nó khó mua đến thế nào đâu.

Xếp hàng dài như đường từ nhà tớ đến nhà cậu vậy đó."

Trang Khê cười cười, cậu hiểu Lương Sâm đang dùng chiếc bánh nhỏ này thay cho lời xin lỗi.

Cậu cũng hiểu Lương Sâm không phải người xấu.

Cậu ấy đối xử với cậu rất tốt, nếu không cậu ấy cũng không thể trở thành người bạn duy nhất của cậu, là cậu làm khó Lương Sâm.

Lăng Ngạn Hoa là người mà cậu ấy thầm thích, là mối tình đầu của Lương Sâm.

Trang Khê dùng nĩa chọt chọt bánh ngọt rồi đặt nó xuống, mở quang não ra dùng chức năng trợ giúp nói chuyện, "Thị trấn của cậu có mấy người dân thế?"

Lương Sâm là một người đã nói nhiều mà còn đang cảm thấy có lỗi, những câu Trang Khê hỏi tất nhiên là cậu ấy sẽ biết gì nói nấy, "Tổng cộng tớ có 12 người dân trong thị trấn.

Người dân khó có được lắm, thị trấn của tớ đã cấp 14 rồi mà chỉ mới có 12 người dân thôi.

Hầu như là mỗi lần thăng cấp mới có một người."

Thế này cũng đã nhiều hơn so với dự kiến của Trang Khê rồi.

Cậu đã cấp 6 mà chỉ có một người dân thôi.

"Khê Khê, cậu có biết không? Ngạn Hoa em ấy có tận 21 người dân lận! Trời ạ, em ấy..."

Lương Sâm lại nhận thức được bản thân đã nói sai, lập tức câm miệng.

Cậu ta ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trang Khê, có vẻ lúng túng.

Không chỉ Lương Sâm mà ngay cả tâm trạng của Trang Khê cũng bị bao phủ bởi những cảm xúc ưu sầu.

Nguyên nhân chủ yếu khiến cậu thích làm bạn với Lương Sâm là do cậu ấy nói nhiều, không bao giờ hết chuyện để nói cả.

Lúc hai người ở cùng nhau, có tiếng trò chuyện mới là bình thường chứ.

Bởi vì khi cậu và Lương Sâm ở cạnh nhau, Lương Sâm luôn có chuyện để nói, như thế không khí mới không bị lúng túng.

Hầu như chuyện gì Lương Sâm cũng nói với cậu cả.

Tâm tình của thiếu niên, trên miệng khó tránh khỏi nhắc đến người mình thích.

Bây giờ cho dù thế nào đi chăng nữa, giữa hai người vẫn sẽ có những kiêng dè, liệu như thế có tạo ra khoảng cách hay không?

Trang Khê lại ăn một miếng bánh ngọt.

"Ài, Khê Khê, cậu không biết tớ muốn có người dân đến mức nào đâu."

May mắn thay, Lương Sâm tiếp tục nói như thể không bị ảnh hưởng gì vậy.

Trang Khê chợt thấy nhẹ nhõm, cậu nhận ra bản thân mình vừa nhẹ nhõm lại vừa chua xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!