Chương 48: (Vô Đề)

Viễn Viễn hùng hổ đi tới.

Top khán giả xem tranh cuối cùng bắt đầu rời khỏi thư viện, trông thấy Viễn Viễn và Trạch Trạch thì tốc độ bước chân chợt nhanh hơn, nháy mắt chỉ còn thấy bóng lưng vội vã của tụi nó.

Tiểu Khê vỗ cái đầu nhỏ của Dương Dương, Dương Dương nghi hoặc thả tay ra, ngó Tiểu Khê.

Tiêu Khê dùng tay xoay đầu Dương Dương lại, đối diện với nhân vật đứng đằng sau.

Dương Dương dường như chẳng lo lắng gì cả, nó quay đầu nhìn Viễn Viễn, đôi mắt đối diện Viễn Viễn lần nữa.

Những nhân vật khác và Tiểu Khê đều đang chờ phản ứng của Viễn Viễn.

Tốc độ của Viễn Viễn chậm dần, từ từ bước tới đây. Lễ Lễ và Trạch Trạch hơi lắc đầu, Trang Khê chẳng biết nên thở phào hay lo lắng.

Ẩn trong vẻ ngờ nghệch của Dương Dương, lộ ra một sự an tâm cùng đắc ý.

Lúc cả nhóm muốn vào thư viện thu dọn phòng tranh, Dương Dương đứng cạnh Tiểu Khê bỗng nhiên bay vèo ra ngoài. Nó bay vút ngang mặt Tiểu Khê về phía thư viện, đập lên tường một cái rầm, âm thanh đó khiến da đầu người ta tê rần, trên tường để lại một vết lõm hình người, từ từ trượt dần xuống.

Trang Khê: "…"

Xung quanh thư viện trồng rất nhiều cây, tạo thành một không gian đọc sách xanh mướt, thấp thoáng dưới góc cây yên tĩnh buồn chán bỗng xuất hiện một nhân tố mới mẻ thú vị.

Đôi mắt Lễ Lễ sáng lên, trên gương mặt xinh đẹp tỏa ánh sáng rạng rỡ.

Khóe miệng Trạch Trạch hơi nhếch, dường như tâm trạng rất tốt.

Môi Viễn Viễn mím chặt, ánh mắt trầm tĩnh mà nguy hiểm, sau một cước đạp bay Dương Dương, nó lẳng lặng chờ đợi.

Cú đá này quá đột ngột, Trang Khê còn chưa kịp phản ứng thì Dương Dương đã bò dậy từ nền đất, quay đầu nhìn vách tường đằng sau, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, nó cười khàn khàn, lập tức nhào tới Viễn Viễn.

Viễn Viễn hừ lạnh, dường như đã sớm có chuẩn bị, mượn lực mà Dương Dương bay tới xoay một vòng, tăng tốc ném Dương Dương thật mạnh ra ngoài, lần này Dương Dương bị quăng lên cây đại thụ.

Lá cây rơi lả tả, chim chóc xung quanh kinh sợ bay đi.

Viễn Viễn ngạo nghễ châm biếm: "Để phí sức lực nữa, toàn cậy khoẻ mà đánh thôi."

Thây ma nhỏ bị kẻ mình từng cắn khiêu khích, trên mặt dính máu lem luốt, một lần nữa nhào tới.

Lễ Lễ và Trạch Trạch cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, nháy mắt như vào đông rồi vậy.

Mặc dù ở đây thây ma nhỏ không thể sử dụng được dị năng, nhưng hơi lạnh trên người nó lúc kích động hay tức giận sẽ lan ra khiến người ta rét run. Chẳng qua, thây ma nhỏ lạnh dữ dằn bay tới nửa đường thì không động đậy được nữa.

Trang Khê đè Dương Dương lại, không cho bọn nó tiếp tục đánh nhau.

Tiểu Khê: "Không được đánh lộn, còn đánh nữa thì…"

Cậu còn chưa nói xong, thây ma nhỏ đang đè dưới tay đã bị Viễn Viễn nhảy dựng lên, đá một cú.

Trang Khê: "…"

Thì ra Viễn Viễn có thể nhảy cao như vậy, đá bay Dương Dương từ trong tay cậu luôn?

Là do tức giận? Hay do sau khi hồi phục thì trở nên mạnh hơn?

Ở đằng xa hai nhân vật quần nhau đánh lộn tưng bừng.

Thể chất và tinh thần của Viễn Viễn rất mạnh, kinh nghiệm tác chiến rất phong phú. Dương Dương là một thây ma, độ cứng rắn càng không cần phải nói tới, trong phút chốc chỉ có thể trông thấy hai nhân vật liên tục đổi vị trí.

Lúc thì Dương Dương cưỡi trên người Viễn Viễn, đánh mạnh vài quyền về phía Viễn Viễn, lúc thì Viễn Viễn đặt Dương Dương dưới người, dùng tảng đá đập lên đầu nó, lúc thì đứa này bị đá bay, lúc thì đứa kia bị đập tới tấp trên đất…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!