Chương 46: (Vô Đề)

Trang Khê ngồi trên giường một lúc lâu mà không thể ngủ được.

Trên quang não đang chiếu một bộ phim về thây ma ở thời tận thế, những thây ma ấy đang gặm cắn nhân loại, mặt của bọn chúng hoặc là xanh tím, hoặc là tái nhợt. Tứ chi cứng đờ, ánh mắt dại ra, trên thân toàn là máu và thịt người, nhìn rất dơ bẩn.

Trước đây, cậu vẫn luôn cho rằng thây ma chỉ tồn tại trong phim hoặc tiểu thuyết. Thậm chí là lúc xem truyện tranh về Dương Dương, cậu cũng không có cảm giác chân thật thế này, cho đến khi viện trưởng nói rằng Dương Dương là một thây ma.

Sao Dương Dương có thể là một thây ma chứ? Tiềm thức của Trang Khê bác bỏ điều này, rõ ràng nó là một thiên sứ nhỏ có một mặt trời nhỏ trong lòng.

Nhưng nghĩ kĩ lại, có rất nhiều chi tiết trùng khớp.

Giá trị sức khỏe chỉ có 1 nhưng ẩu đả đánh nhau, trồng trọt đào quặng đều không có bất cứ ảnh hưởng gì cả.

Vết thương kỳ quái trên đầu, nhiệt độ cơ thể cực kỳ thấp.

Trang Khê chọc chọc vào figure nhân vật ở bên cạnh, vừa rồi cậu còn ôm lấy Dương Dương cùng xem thiên đường đồ họa, còn ôm lấy nó đi ngủ trong trò chơi.

Dương Dương nói trong lòng ấm áp, cơ thể cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Trang Khê thở dài một hơi, rúc vào trong chăn đi ngủ.

Một lúc sau, Trang Khê lại bò ra khỏi chăn, mở quang não vào trang web chính thức của quân đội Liên bang. Tìm thấy thượng tướng Lâm trong một hàng ảnh chụp trên trang chủ.

Người trong ảnh chụp, ánh mắt sắc bén, sống mũi cao, thật sự cũng rất đẹp trai.

Trang Khê nghĩ thầm trong lòng… Ánh mắt bay đến trên bức ảnh đã biến thành màu đen trắng ở bên cạnh, suy nghĩ trong lòng dừng lại, ngẩn người nhìn hồi lâu.

Bỗng nhiên tim cậu đập rất nhanh, Trang Khê căng thẳng nắm chặt tay. Cuối cùng cậu cũng biết vì sao khi nhìn thấy Viễn Viễn lại có cảm giác quen như thế rồi, vẻ ngoài của Viễn Viễn thật sự rất giống với thượng tướng Quý.

Trước đó vẫn không nghĩ đến là vì giữa bọn họ xa cách nghìn dặm, một người là nhân vật trong trò chơi của cậu, một người là truyền thuyết của cả Liên bang, mà vết bỏng trên mặt Viễn Viễn vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn.

Thật sự rất giống…

Viễn Viễn nói trước đó nó là quân nhân, Viễn Viễn rất quan tâm đến thượng tướng Lâm, vẻ ngoài của Viễn Viễn rất giống thượng tướng Quý, thượng tướng Quý hy sinh trên chiến trường.

Vì sao lại trùng hợp như thế?

Lẽ nào Viễn Viễn khác với các nhân vật còn lại? Nó chỉ được người thiết kế của trò chơi thiết kế ra dựa trên sở thích thôi sao?

Trang Khê nhìn kỹ vào bức ảnh ấy, từng đường nét một thật ra cậu đã rất quen thuộc rồi. Lúc ấy, sau khi nhìn thấy bức ảnh to lớn này bên ngoài cổng trường, ngay cả từng chi tiết của ngón tay cậu cũng nhớ rất rõ.

Khóe miệng Trang Khê căng chặt, trong đêm tối tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch một cách rõ ràng, nhanh hơn từng chút một.

Cả đêm chột dạ không yên, Trang Khê nghĩ về rất nhiều thứ, trằn trọc trở mình đến tận 12 giờ đêm mới có thể ngủ được.

Trước khi ý thức mơ hồ đi, trong lòng Trang Khê nhớ đến gì đó, miệng hơi hé ra, mặc niệm trong lòng thượng tướng Lâm trong lòng tôi là…. Đôi môi của thiếu niên khép mở, khi sắp ngủ mất thì mặc niệm thượng tướng Lâm rất đẹp trai.

Bấy giờ mới có thể thả lỏng lông mày hơi nhíu, yên tĩnh ngủ say.

Mà lúc này trong trò chơi, Dương Dương đang đứng trước cửa phòng Viễn Viễn, nhẹ nhàng gõ cửa.

Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ cũng đã ngủ say, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá lay, tiếng gõ cửa khe khẽ vang vọng trong đêm.

Trạch Trạch đang nằm ở trên giường ở phòng bên cạnh trở mình, tai hơi nhúc nhích.

Lễ Lễ đã về phòng ngủ từ sớm cũng mở mắt ra, "Bé đáng thương."

Nó nói thầm, không biết là đang nói về ai, tiếp tục yên tâm ngủ.

Mà trong phòng của Viễn Viễn vẫn cứ yên tĩnh, dường như người bên trong đã ngủ say rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!