Cảm giác khi nhìn thấy ba nhân vật chibi đáng yêu đánh nhau một cách hung ác là gì?
Trang Khê: Kinh hồn bạt vía.
Nhân vật mới đến là một bé liều lĩnh, rõ ràng giá trị sức khỏe chỉ có 1 nhưng lại dám một chọi bốn, đánh lộn dữ dội giữa nơi xa lạ. Mà nhóm nhân vật ở đây chẳng có đứa nào dễ chọc cả, Trạch Trạch dùng một chân đá nó ra, Lễ Lễ vén tay áo, cầm cây trâm gỗ bén nhọn cưỡi lên người nó. Đôi tay xinh đẹp thon dài giơ trâm lên, chực cắm vào cổ nó không chút do dự. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cả Lễ Lễ và Trạch Trạch đều bị ấn giữ lại.
Trang Khê dùng cả hai tay, mỗi tay nhấn giữ một nhân vật, không để bọn họ nhúc nhích chút nào.
Nhân vật kia bị Lễ Lễ cưỡi trên người, khi phát hiện ra hai đứa đều không thể cử động thì giơ cả hai tay lên tóm lấy Lễ Lễ không chút suy nghĩ. Nó vẫn chưa bỏ cuộc đâu, nó vẫn muốn tiếp tục.
Trang Khê đau đầu, nhân vật này nhìn có vẻ ngốc ngốc nhưng thật ra khá dữ dằn.
Trang Khê di chuyển Lễ Lễ một chút, đảm bảo Dương Dương không túm được Lễ Lễ mà Lễ Lễ vẫn có thể ngồi trên người Dương Dương, kiềm chế không cho nó đứng dậy. Cậu vất vả ngăn ba nhân vật cùng một lúc, không ngờ Viễn Viễn đã bò dậy. Nó sờ sau gáy, màu máu đỏ tươi trên ngón tay thật kích thích. Nó từng bước tới gần, trên mặt là sát khí hung ác.
Một bàn tay của Trang Khê chia thành hai. Lòng bàn tay mở ra, ngón tay nhấn giữ Viễn Viễn, mặc cho nó giãy dụa. Ngón tay ép chặt giống như một ngọn núi, có điều căng ra giống như duỗi thẳng chân vậy, có hơi vất vả.
Một phút, năm phút… Thấy đám nhân vật cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Trang Khê thử cử động ngón tay, di chuyển Viễn Viễn và Trạch Trạch, chuyển bọn họ đến một nơi xa chút rồi xoa đầu trấn an.
Sau đó dùng một tay di chuyển Lễ Lễ, cậu vẫn luôn chú ý đến Dương Dương, sợ nó lại nhảy lên đánh nhau không cần mạng sống với đám này. May mắn nó đã nhận ra không đứa nào trong mấy đứa này dễ chọc, và có một sức mạnh thần kỳ nào đó đang kiểm soát nó, dù muốn phản kháng cũng tốn công vô ích, cho nên nó nằm luôn ra đất, không có bất kỳ động tác gì thêm.
Trang Khê cẩn thận thả lỏng tay ra rồi vội vàng gõ chữ.
Tiểu Khê: "Các cậu đừng đánh nhau nữa."
Tiểu Khê: "Ai đánh nhau thì một tháng không được đội mũ nhỏ."
Ba nhân vật lạnh mặt không nói gì, tràn ngập địch ý với nhân vật nằm trên mặt đất.
Tiểu Khê nhét cho mỗi người một nắm cỏ cầm máu, sau đó đi đến trước mặt nhân vật mới nhất, ngồi xuống.
Tiểu Khê: "Cậu không sao chứ?"
Thật kỳ lạ, nhân vật này chỉ có giá trị sức khỏe bằng 1. Thế mà đánh nhau một trận dữ dội xong, giá trị sức khỏe vẫn ổn định ở mức 1.
Sao cậu vừa yếu ớt cũng vừa mạnh mẽ như thế?
Trải qua trận đánh hung ác vừa nãy, Trang Khê có sự hiểu biết mới về cơ thể của Dương Dương, nó không giống như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ không dám động vào. Cậu cẩn thận nâng nhân vật ngồi dậy, trên khuôn mặt nhân vật vẫn không có biểu cảm gì cả, nhưng trong mắt của nó lại có một cảm xúc kỳ lạ trỗi lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào bàn tay nhỏ mà Tiểu Khê đặt trên tay nó. Ngón tay bên người run lên nhè nhẹ.
Viễn Viễn: "Không biết nói một câu à?"
Lễ Lễ: "Đừng quan tâm đến nó, nó không quan tâm đến chúng ta, chúng ta cũng kệ nó đi."
Nói hay không nói đối với Trang Khê cũng không sao cả. Cậu chú ý đến một chuyện quan trọng hơn.
Trên người nhân vật này mặc quần áo rách rưới, giống như một bé ăn xin nhỏ, khiến mọi người chỉ chú ý đến việc nó bẩn bẩn mà quên kiểm tra nơi khác, sau khi đánh nhau một trận quần áo của nó còn rách hơn, có nơi rách đến mức để lộ da thịt tái nhợt, vết thương phía trên cũng thấy rõ ràng.
Nó quá gầy, gầy đến da bọc xương. Dưới lớp quần áo vừa rách vừa bẩn là một cơ thể gầy gò khiến người khác đau lòng.
Lại quan sát một cách tỉ mỉ, còn nhiều dấu hiệu hơn nữa. Ví dụ như độ cong vặn vẹo trên cánh tay của nó, nhiệt độ trên người nó cũng thấp vô cùng. Xương sọ của nó có một vết thương đáng sợ đang nứt ra.
Tiểu Khê: "Dương Dương."
Nhân vật đang dựa vào người cậu vẫn không có biểu cảm gì, khi nghe thấy hai chữ này thì cơ thể đột nhiên cứng lại, nó ngơ ngác nhìn thẳng vào Trang Khê, đôi môi khô khốc chậm rãi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Tiểu Khê: "Cậu đừng sợ."
Hai nhân vật mặt không biểu cảm nhìn nhau. Dương Dương chuyển mắt trước, rũ đầu xuống không đáp.
Lễ Lễ: "Sao nó cứ không nói gì vậy? Đá tôi một cú bây giờ chột dạ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!