...
[Viễn Viễn ló đầu ra nhìn.]
[Viễn Viễn có vẻ sốt ruột.]
Tiểu Khê vén những cây hướng dương to lớn, thò đầu ra nhìn về hướng cửa sổ.
Bên cửa sổ lóe lên một cái bóng, không có gì cả.
[Viễn Viễn phát hiện ra động tác của bạn.]
[Viễn Viễn căng thẳng nằm sấp xuống.]
Độ nhạy bén của người dân nhỏ bé kia cũng cao thật, Trang Khê mỉm cười, tiếp tục điều khiển nhân vật trong trò chơi thu hoạch hoa hướng dương.
Tác dụng lớn nhất của người dân trong thị trấn là bọn họ có thể trồng trọt, có thể chặt cây và làm hầu hết những công việc để giúp cậu tiết kiệm thể lực.
Như vậy thì cậu có thể chơi rất lâu.
Nhưng mà hiện tại Viễn Viễn đang bị thương nặng như thế, đừng nói là canh tác, ngay cả xuống đất còn khó khăn nữa.
Vì vậy cứ để cậu tự làm thì hơn.
Tiểu Khê giơ rìu lên chuẩn bị tiếp tục chặt cây, thế nhưng lời thoại của trò chơi lại làm cậu bị gián đoạn lần nữa.
[Viễn Viễn vụng về ngã lên giường, vết thương bị quẹt trúng.]
[Giá trị sức khỏe của Viễn Viễn -1.]
Tiểu Khê ném rìu đi, nhanh chóng chạy vào phòng.
Nhân vật nằm trên giường giống như chưa tỉnh dậy lần nào vậy, che kín chăn, nhắm chặt mắt.
Giường ở ngay bên dưới cửa sổ.
Nếu không có lời nhắc của hệ thống, Trang Khê cũng thực sự nghĩ rằng Viễn Viễn đang ngủ chứ không làm mấy hành động lén lút như thế.
Chỉ là, có một góc chăn trượt xuống dưới giường, mặt của Viễn Viễn trắng bệch, đôi lông mi khẽ khàng run rẩy vì đau đớn, ngay cả nhịp thở cũng hơi rối loạn.
Không cần nhìn cũng biết, đôi môi đang bị che phủ bởi cỏ cầm máu chắc chắn cũng tái nhợt.
Nếu đây là người thật ngoài đời, hẳn sẽ là một người vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng nhân vật nhỏ bé lại cô đơn thế này, khiến người khác vừa tức giận cũng vừa đau lòng.
Tức giận là vì rõ ràng biết bản thân mình bị thương rất nặng mà còn trèo lên cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Đau lòng là vì Viễn Viễn đau đến mức run rẩy, trán cũng thấm đầy mồ hôi.
Sau khi có thực thể trong trò chơi thì nhiều hành động trở nên dễ thực hiện hơn rồi.
Trang Khê cầm một cái chậu đi ra ngoài.
Cậu vừa ra khỏi cửa thì lời thoại của trò chơi liền bật ra.
[Viễn Viễn mở mắt, nhìn về phía cửa.]
[Tâm trạng của Viễn Viễn -2.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!