Đêm nay là một đêm đặc biệt.
Hai tay Trạch Trạch cầm lấy củ khoai nướng, lạnh rồi ăn không ngon mà lại chẳng nỡ ăn, nó chỉ có thể bối rối trong ngọt ngào.
Trong phòng của Lễ Lễ trống rỗng không có ai.
Viễn Viễn đang ngồi trên bàn sách trong phòng mình không biết đang viết gì, sắp xếp những suy nghĩ của chính mình. Danh tính mà nó vô tình thốt ra hôm nay, xâu chuỗi lại từng tin tức vụn vặt khác thì đại khái đoán được thân phận rồi. Nó cần sự giúp đỡ của Tiểu Khê để tiến thêm một bước xác định nữa.
Nhưng cậu ấy sẽ tin chứ? Tin rằng nhân vật ảo của mình là một người còn sống trong thực tế, đã vậy còn không phải là một người không có tiếng tăm gì cả.
Mà Tiểu Khê nướng xong khoai lang thì đang vội trở lại sân bay. Trang Khê mở bản đồ ra, nhìn thấy màu vòng tròn của nhân vật tả tơi ấy từ đỏ chuyển thành xanh, Trang Khê lập tức nhận nhiệm vụ này.
Từ lời nói của nhân vật ấy không thấy được sự bi thảm. Có vẻ như bi thảm là một người khác, là mẹ của nhân vật, nhưng lời nói của nó rất kì lạ, cũng liên quan đến sự sống và cái chết. Trang Khê đoán rằng có thể nó là một người dân trong thị trấn.
Nhân vật tả tơi nói: mẹ của nó chết rồi thì mới có thể nướng khoai lang cho nó, người chết là mẹ nó. Nhưng mà, người chết rồi thì nướng khoai làm sao được?
Trong đêm khuya tĩnh lặng, giữa khu nhà yên tĩnh, đột nhiên sau lưng Trang Khê lạnh hẳn. Vì để yên tâm ấm áp ngủ một giấc, Trang Khê quyết định tìm người để trêu.
Cậu đi đến phòng của Viễn Viễn trước, phát hiện ra Viễn Viễn đang nghiêm túc viết gì đó. Trên bàn sách là một cái đèn bàn màu vàng ấm áp. Chibi Viễn Viễn đang cúi đầu, khuôn mặt dưới ánh đèn ít sắc bén hơn buổi sáng. Nó yên lặng trầm tĩnh, đôi tay nhỏ nhỏ cầm một chiếc bút máy, viết từng nét từng chữ.
Điều này rất hiếm thấy.
Bình thường Viễn Viễn nhìn có vẻ như thích đánh nhau chứ không thích học hành. Nhân vật yên tĩnh nghiêm túc thế này thật sự rất hiếm thấy.
Trang Khê lặng lẽ thưởng thức một lát, sự lạnh gáy cũng bị xua tan bởi cảnh tượng ấm áp này, trong lòng mềm mại hơn. Thưởng thức đủ rồi cậu mới điều khiển Tiểu Khê đến gõ cửa. Cậu nhìn Viễn Viễn đóng quyển vở lại, đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đến mở cửa cho cậu.
Tiểu Khê cười đi vào phòng.
Phòng của Viễn Viễn là căn phòng hiện đại mà Trang Khê quen thuộc nhất. Căn phòng đơn giản ban đầu vốn trang trí khá lạnh lẽo nhàm chán, nhưng bởi vì tông màu đèn ấm áp mà cũng dịu dàng hơn một chút. Trang Khê nghĩ nếu sau này có tiền, cậu phải đổi mấy chiếc gối ôm mềm mại trên sô pha cho Viễn Viễn, và trải một tấm thảm lông xù cho nó.
Tiểu Khê sờ đầu của Viễn Viễn, cậu là tới trêu ghẹo mà. Đỉnh đầu Viễn Viễn xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Tiểu Khê cười tủm tỉm thu tay lại.
Tiểu Khê lại vươn tay ra, chọt chọt Viễn Viễn.
Đầu Viễn Viễn lại xuất hiện thêm một dấu chấm hỏi.
Tiểu Khê nheo mắt thu tay lại.
Tiểu Khê bước đến ôm lấy Viễn Viễn.
Hai dấu chấm hỏi trên đầu Viễn Viễn mềm mại nghiêng ngả, biến mất, trong mắt có chút ý cười.
[Tâm trạng của Viễn Viễn +5.]
[Viễn Viễn: "Sao lại trẻ con như thế chứ?"]
[Viễn Viễn: "Sao lại dính người thế?"]
[Viễn Viễn: "Sao lại…. đáng yêu thế?]
Tiểu Khê ôm lấy Viễn Viễn, vỗ vỗ sau lưng nó một lúc. Vỗ đến lúc đỉnh đầu Viễn Viễn sắp bay ra gì đó thì lại kéo tay của Viễn Viễn, siết một chút.
Hài lòng thỏa mãn, có thể đi ngủ rồi.
Tiểu Khê: "Viễn Viễn ngủ ngon."
Đỉnh đầu Viễn Viễn bay ra ba dấu chấm hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!