Lễ Lễ đang vui vẻ đánh giá bản thân trong chiếc váy màu xanh nhạt, nhưng Trang Khê thì không ổn rồi.
Cậu không cảm thấy con trai mặc quần áo con gái có vấn đề gì cả. Bây giờ chuyện thế này rất thường gặp, tự do ăn mặc là một biểu hiện của xã hội tự do. Vấn đề là ở chỗ, từ lúc bắt đầu cậu vẫn xem Lễ Lễ là con gái.
Cái gì mà tâm tư của con gái sâu xa, cái gì mà con gái phải nuôi dưỡng một cách giàu có và cưng chiều…
Cậu may váy cho Lễ Lễ, tô son, sơn móng tay, thương nó như một đứa con gái. Nhưng hiện thực nói với cậu rằng Lễ Lễ là một bé trai, còn là Thái tử của một quốc gia dưới thời phong kiến? Thái tử phải cưới vài phi tử chứ, gì mà đòi sinh con cho cậu?
Trong chốc lát, Trang Khê không biết phải đối mặt với vị Thái tử muốn sinh con cho mình như thế nào nữa. Thật ra từ đầu Lễ Lễ chưa bao giờ nói bản thân nó là con gái, lúc cậu đưa váy cho nó, nó còn hỏi cậu muốn sỉ nhục nó sao?
Trang Khê che mắt muốn offline, suy nghĩ lại cho tốt đã.
Nhưng lúc này Lễ Lễ đã phát hiện ra Tiểu Khê có vấn đề, nó đi đến bên cạnh Tiểu Khê: "Có đẹp không?"
Đẹp, thật sự rất đẹp.
Tiểu Khê cứng người đứng thẳng, còn nghiêm túc hơn lúc trên lớp: "Đẹp, đẹp lắm!"
Lễ Lễ nhìn Tiểu Khê một lát: "Thật không?"
Tiểu Khê khẽ cúi đầu: "Ừm, đẹp mà."
Trong lòng Trang Khê hơi muốn khóc, sao thành ra như vầy chứ.
Sau này cậu cũng không còn cảm thấy đau lòng vì Lễ Lễ cao hơn mình, tay Lễ Lễ to hơn mình nữa.
[Tâm trạng của Lễ Lễ -5.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -10.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -3.]
…
Trang Khê hoảng hốt, công chúa nhỏ, không phải, Thái tử điện hạ lại làm sao thế này? Tâm trạng cứ tuột xuống không ngừng. Tâm tư con gái thật sự khó đoán, không, phải nói là vui giận của Thái tử thật khó lường. Nhưng rõ ràng Lễ Lễ còn đang cười mà.
Trang Khê thật sự muốn khóc rồi.
Tiểu Khê ngẩng đầu lên: "Lễ Lễ mặc cái này còn đẹp hơn cái vừa rồi á."
[Tâm trạng của Lễ Lễ +2.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -4.]
Trang Khê: "…"
Lễ Lễ: "Trong lòng cậu đang nghĩ gì?"
Lễ Lễ: "Cậu có vẻ không bình thường."
Trang Khê căng thẳng, nói một câu không tính là nói dối: "Lễ Lễ còn cao hơn tôi, tôi…"
Đột nhiên Lễ Lễ cười, tâm trạng tăng lại rất nhiều.
Nó vỗ vỗ vai của Tiểu Khê: "Đừng buồn, cậu không ôm được tôi cũng không sao, tôi có thể ôm cậu."
Trang Khê: "…" Không phải là vấn đề này.
Lễ Lễ: "Cậu không bảo vệ được tôi cũng không sao, tôi có thể bảo vệ cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!