Chương 32: (Vô Đề)

[Tâm trạng của Lễ Lễ +30.]

Lễ Lễ yên tĩnh nhìn Tiểu Khê. Từ sự bất lực ban đầu cho đến sự chăm chú của hiện tại, trong ánh mắt có những tầng cảm xúc nào đó dâng lên.

Tiểu Khê cho rằng Nhân Trư là ác mộng của Lễ Lễ, cậu ấy đã viết lại cơn ác mộng này, sửa thành một câu chuyện cổ tích ngọt ngào tràn đầy tình yêu và hương hoa tường vi dại. Cậu ấy không biết rằng đây chính là câu chuyện có thật, ngay cả khi nó có thật thì cậu ấy cũng muốn xây dựng một thế giới tốt đẹp cho Lễ Lễ. Cậu ấy cũng không biết rằng Nhân Trư là thật sự sẽ biến người thành heo, nhưng lại không giống heo.

Người bình thường sẽ không biến một con heo thành Nhân Trư, cho dù trên khuôn mặt của chú heo đó dính đầy chất lỏng màu đỏ của hoa tường vi. Là bởi vì chú heo ấy cố gắng ăn mặc khiến cho bản thân nó trở thành dáng vẻ của con người sao?

Lễ Lễ cười, đúng là một chú heo vừa đáng yêu lại vừa thâm tình.

Lễ Lễ: "Sau đó thì sao?"

Trang Khê tiếp tục kể chuyện. Cậu đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, một điều rất quan trọng của việc kể chuyện trước khi ngủ chính là chuẩn bị sẵn phải làm sao để trả lời các câu hỏi "Sau đó thì sao?" và "Tại sao chứ?".

Tiểu Khê: "Công chúa nhỏ bị hù dọa, heo nhỏ rơi nước mắt đầy mặt. Trước giờ nó chưa từng đau lòng đến thế, còn khó chịu hơn cả lúc đợi chờ cái chết nữa. Nó muốn nói với công chúa là, nàng đừng sợ nó có được không. Nó chỉ rất thích, rất thích nàng thôi, nó chỉ muốn tặng cho nàng đóa hoa tường vi dại mà nàng thích nhất.

Nhưng nó lại không biết nói.

Có người khác đi vào phòng, công chúa nhỏ vừa khóc vừa lùi về sau trốn, heo nhỏ chỉ đành tuyệt vọng rời đi. Nó rời đi chậm rãi, từng bước từng bước một. Mỗi bước chân đều nặng nề, cứ mỗi bước chân thì thế giới lại càng tối tăm thêm một chút. Nó bị màn đêm và nỗi tuyệt vọng to lớn bao phủ lấy. Nó thất bại rồi, chính nó cũng cảm thấy sự nực cười và khôi hài của bản thân mình.

Cho dù nó có trưng diện bản thân như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng không phải con người, công chúa nhỏ chẳng những ghét nó mà còn sợ nó. Sự yêu thích xa vời trong lòng nó cuối cùng cũng chỉ là một khát vọng ngớ ngẩn mà thôi. Thế giới của heo nhỏ lại trở thành màu đen, nó lại cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Heo nhỏ nghĩ, hay là bây giờ đi chết vậy?

Một chú heo như nó đi về phía bờ hồ, nhìn bản thân vừa xấu vừa khôi hài dưới dòng nước trong trẻo mà khóc. Khóc vì sự xấu xí của bản thân, khóc vì sự ngu ngốc của bản thân, khóc vì những hy vọng hão huyền của bản thân, tự ti mà khóc. Nó rửa sạch khuôn mặt lấm lem bẩn của mình, gỡ bỏ tóc giả, nhúc nhích cái mũi heo màu hồng. Ngồi bên cạnh hồ cả một buổi sáng vẫn chưa nhảy xuống. Trước kia, lúc chờ chết rất đơn giản, nhưng hiện tại nó vẫn chưa cam lòng chết đi.

Nó không cam lòng rời khỏi thế giới này, bởi vì thế giới của nó đã được công chúa nhỏ chiếu sáng từ lâu rồi.

Heo nhỏ tổn thương và tuyệt vọng đến thế, nhưng nó cũng không cam lòng chết. Nó ngồi bên hồ nhìn ngắm dòng nước để tìm kiếm một lý do sống tiếp, thật ra nó vẫn chưa tặng cho công chúa nhỏ đóa tường vi dại mà nàng thích nhất, những đóa trong vại có lẽ đã gãy từ sớm rồi. Heo nhỏ nghĩ, mình sẽ tặng cho công chúa một nhành tường vi dại đẹp nhất, bản thân mình không xuất hiện vậy thì nhất định là công chúa sẽ rất vui. Lại nhìn vào nụ cười vui sướng của nàng, vậy đời này của nó cũng đã đủ rồi.

Heo nhỏ trở về hang của mình, bận rộn cả một đêm. Cảm xúc vẫn luôn căng thẳng, nó ngủ thiếp đi dưới những đóa hoa tường vi dại.

Những cánh hoa tường vi dại rơi trên người heo nhỏ, nó mỉm cười, nhất định là đã mơ thấy một giấc mơ đẹp. Cho dù thế nào đi nữa, gặp được công chúa nhỏ đã là việc hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm heo của nó. Nó không nên quên mất, ý định ban đầu của nó vốn là tặng cho công chúa nhỏ một đóa hoa tường vi dại xinh đẹp nhất. Nó còn phải tặng hoa tường vi dại cho công chúa, nó sẽ luôn lặng lẽ bảo vệ cho nàng.

Từng cánh hoa tường vi dại bay xuống, heo nhỏ thỏa mãn ngủ say. Trong giấc mộng, nó và công chúa nhỏ cùng nhau nhảy múa với những đóa hoa tường vi dại."

Tiểu Khê kể xong thì mong đợi nhìn Lễ Lễ.

Khóe miệng Lễ Lễ có ý cười, sau khi phát hiện ra Tiểu Khê không kể nữa thì kinh ngạc hỏi: "Sao lại không kể nữa?"

Trông có vẻ là chưa nghe đủ.

Đây thật sự là làm khó một học sinh ban khoa học tự nhiên như Trang Khê rồi. Câu chuyện này là do cậu chỉnh chỉnh sửa sửa nhiều lần mới có thể viết xong đó, nếu như muốn bịa ngay tại hiện trường thì ai biết nó sẽ thành như thế nào chứ.

Nhưng rõ ràng Lễ Lễ không hài lòng với kết cục của câu chuyện này.

Trong lòng Trang Khê thầm nói xin lỗi, chỉ đành thay đổi dựa theo những câu chuyện cổ tích lưu hành.

Tiểu Khê: "Ngày hôm sau, lại có thêm nhiều đóa hoa tường vi dại nở rộ. Những đóa tươi đẹp nhất thu hút vài chú bươm bướm bay lượn xung quanh những đóa hoa tường vi dại. Heo nhỏ mau chóng xua bươm bướm đi, những đóa hoa khác thì được, hoa tặng cho công chúa nhỏ thì không được.

Nó sẽ không chọn những đóa hoa ấy, hoa tặng cho công chúa nhất định phải là tốt nhất, không bị những sinh vật khác chạm vào, phải là đóa hoa đầu tiên. Đêm đó nó không ngủ, vẫn luôn bảo vệ cho cây tường vi dại, bảo vệ cho đóa hoa mới nở vào rạng sáng của cây tường vi dại ấy. Heo nhỏ hái đóa hoa tường vi dại tươi nhất, mới nhất. Khi trời gần sáng, nó đem hoa vào phòng của công chúa nhỏ. Nó trốn bên dưới gầm giường của nàng.

Công chúa tỉnh dậy, nhìn thấy bên cạnh giường có hoa tường vi dại vẫn còn nhiễm sương sớm, nàng thật sự đã mỉm cười, cười rất hạnh phúc. Nụ cười sung sướng và đơn thuần như vậy đã lâu không xuất hiện trên khuôn mặt của nàng rồi.

Lúc ấy, cả thế giới của heo nhỏ đều sáng bừng, toàn bộ thế giới đều là mưa cánh hoa, hạnh phúc đến ngây ngất. Cứ thế, mỗi ngày heo nhỏ đều tặng tường vi dại cho công chúa nhỏ. Sau này heo nhỏ hạnh phúc mà chết đi."

[Tâm trạng của Lễ Lễ -30.]

Tiểu Khê lập tức nói: "Nó không thực sự chết, thật ra nó là một chú heo đã mở linh trí, tự có trí tuệ tự có linh hồn. Từng ngày từng ngày tu luyện thành người, trở thành một con người mạnh mẽ nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!