Việc sang tên diễn ra rất thuận lợi. Mẹ cũng không làm khó cậu, chỉ mất khoảng hai giờ để làm mọi thứ. Trang Khê vội vã trở về trường, tiết học đầu tiên vẫn chưa kết thúc.
Cậu đứng ngoài cửa, đợi sau khi tan học thì vào, cậu không muốn cắt ngang giáo viên và thu hút sự chú ý của cả lớp, để rồi đi vào trong cái nhìn chằm chằm của mọi người.
Trang Khê dựa vào tường, mở quang não ra. Không thể chơi trò chơi một cách quang minh chính đại, chỉ dám len lén nhìn. Trong trò chơi, Viễn Viễn và Trạch Trạch đều không có ở nhà, chắc là đang đào quặng mỏ hoặc trộm đồ ăn đâu đó.
Lễ Lễ vẫn ở đây, đã trưa rồi mà nó còn chưa xuống giường, nó đang dựa lưng vào gối nằm ôm cái giỏ hoa kia trong lòng, ngơ ngác nhìn mấy đóa hoa nhỏ. Những ngón tay cẩn thận chạm vào từng cánh hoa, đầu ngón tay trắng nõn dán vào những cánh hoa màu vàng sáng. Khuôn mặt ngơ ngác hiện lên ý cười.
Trang Khê cũng cười theo nó.
Có lẽ giỏ hoa của cậu phát huy tác dụng rồi. Nhân Trư trong cơn ác mộng của Lễ Lễ đã bị những đóa hoa nhỏ xóa mờ. Cậu còn có cách, nhất định có thể khiến Lễ Lễ quên đi cơn ác mộng đó.
Sau khi nhìn thấy tâm trạng Lễ Lễ tốt hơn, Trang Khê cũng yên tâm nhiều. Cậu tắt trò chơi đi, bắt đầu lướt diễn đàn của "Thị trấn màu xanh".
Gần đây trên diễn đàn có hai chuyện được thảo luận rất nhiệt liệt. Một là cuộc thi về thị trấn sắp đến trong năm nay. Phương thức thi của năm nay không giống với trước đó. Không phải là so trình độ xây dựng thị trấn đơn độc nữa, còn có cuộc thi để một số người chơi và người dân trong thị trấn cùng hợp tác, và một cuộc thi về kiến thức. Các mục cụ thể của trò chơi vẫn chưa được xác định, thứ thu hút ánh mắt của Trang Khê là phần thưởng của cuộc thi.
Cuộc thi chia thành loại hình học sinh và loại hình xã hội. Đơn vị tổ chức của loại hình học sinh là Khoa học xã hội Nghi Đình mà "Thị trấn màu xanh" thuộc về, đơn vị thực hiện là viện giáo dục.
"Thị trấn màu xanh" chính thức được xem như một trò chơi giáo dục thông qua sự hứng thú. Các động thực vật bên trong đều đã biến mất theo dòng lịch sử hoặc là những động thực vật quý hiếm đang bị đe dọa. Các kiến trúc đều là những kiến trúc đặc trưng cho mỗi thời đại lịch sử. Các ngày lễ văn hóa truyền thống cũng được thể hiện bên trong trò chơi, trong trò chơi phổ cập văn hóa sinh vật lịch sử.
Trước đây học sinh có thị trấn được xây dựng tốt thì khi thi đại học sẽ được cộng thêm điểm đặc biệt. Hiện tại các loại hạng mục cộng điểm cho thi đại học lại rất vô lý, ảnh hưởng đến tính công bằng của kì thi đại học. Viện giáo dục đã nghiêm túc xem xét và sửa đổi trong hai năm này, "Thị trấn màu xanh" là một trong số được sửa đổi đó.
Không chỉ nhìn vào trò chơi được chơi như thế nào. Một thị trấn được xây dựng tốt cũng không có nghĩa là bạn đã thật sự nắm bắt được những kiến thức lịch sử và văn hóa trong đó. Cần phải có một cuộc thi có tính trí tuệ. Phần thưởng được viện giáo dục đưa ra là điểm cộng cho người giành chiến thắng của trò chơi.
Bởi vì sự thay đổi của năm nay, Khoa học kỹ thuật Nghi Đình cũng trao giải thưởng rất hào phóng. Bao gồm cả những món quà trong thực tế lẫn trong trò chơi, còn có tiền thưởng trực tiếp hơn.
Tiền thưởng gần như đã công khai một nửa. Tiến vào cuộc thi cấp thành phố thì tiền thưởng thấp nhất là 3 vạn, cao nhất là 30 vạn, cuộc thi cấp tinh hệ sẽ cao hơn nữa.
Đây là thứ hấp dẫn Trang Khê nhất.
Cậu không cần cộng điểm, cậu sắp phải thi đại học rồi có cộng cũng không kịp. Nếu chỉ nhìn vào trình độ xây dựng thị trấn thì tất nhiên cậu sẽ không sánh nổi. Nhưng nếu như so độ nhân văn trong thị trấn, cùng với cuộc thi về tính trí tuệ, thì có thể thử xem sao.
Một chuyện khác là hoạt động giao lưu offline giữa các thị trấn với nhau. Thành phố R nơi Trang Khê đang ở vừa khéo lại là nơi tổ chức. Loại hoạt động này diễn ra hai lần trong một năm tại các địa điểm khác nhau, hoạt động này có một mục mà đa số người chơi đều rất thích, đó là họ có thể đặt làm figure về người dân trong thị trấn của mình, figure hoàn toàn là dáng vẻ nhân vật trong trò chơi.
Trang Khê tưởng tượng đến figure của ba nhân vật đáng yêu trong trò chơi thì đôi mắt bất giác cong lên, trong lòng bị sự đáng yêu đánh tới không ổn định.
"Đứng bên ngoài làm gì, vào đi."
Nghe thấy giọng nói, Trang Khê vội vàng đứng dậy. Không biết giáo viên Toán đã ra khỏi cửa từ lúc nào, đang đứng trước cửa nhìn cậu.
Ý cười trên mặt thầy ấy vẫn còn, thầy Dương rất có hứng thú hỏi: "Rất ít khi thấy em cười, có chuyện gì mà vui thế?"
Trang Khê hơi ngượng ngùng lắc đầu, nghe lời đi vào lớp.
Cậu vẫn phải đi vào lớp trước mặt bạn học cả lớp, trong ánh nhìn của tất cả mọi người. Cậu không quen với việc bị mọi người nhìn. Bình thường khi tiếp xúc với ánh mắt của mọi người, cậu có thể trốn thì sẽ trốn, nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều, giống như không còn mâu thuẫn như thế nữa.
Trang Khê vẫn xem như là bình tĩnh mà trở về chỗ ngồi. Nghe thấy âm thanh xì xào nho nhỏ của các bạn học xung quanh.
"Cậu không phát hiện ra bé câm có gì đó khác biệt à?"
"Có một chút, nhưng không nói rõ được, hình như hơi thu hút người khác."
"Đúng rồi, tớ nói cậu nghe. Hôm đó tớ thấy có một em khóa dưới đi sau cậu ấy, vô cùng nịnh nọt nói chuyện với cậu ấy, cậu nói xem có lạ không? Đó cũng là một người nổi tiếng của lớp 11 đó."
"Chắc là hỏi cậu ta mấy vấn đề thôi."
"Không giống, nó đưa quang não cho cậu ấy xem, vẻ mặt còn rất sùng bái nữa."
Trang Khê chớp mắt, đó có thể là bạn bè mà cậu đã thêm trong trò chơi. Cậu nghe vài câu rồi mở sách giáo khoa ra, tĩnh tâm lại tập trung nghe giảng. Cậu hiểu một đạo lý, không cần biết cậu thích trò chơi đến mức nào, thích các nhân vật đến mức nào, cũng không thể trì hoãn việc thi đại học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!