Chương 29: (Vô Đề)

Tiểu Khê: "Tôi không tắm cho cậu không phải vì tôi cảm thấy cậu ghê tởm đâu."

Tiểu Khê: "Cậu là người đẹp nhất mà tôi từng gặp. Lúc nhìn thấy cậu cũng là lúc những sự vật đẹp đẽ nhất đều xuất hiện trong lòng tôi. Ánh hoàng hôn vào buổi tối, ánh trăng lạnh lẽo cô độc và những giọt sương đầu tiên trên lá vào buổi ban mai."

Tiểu Khê: "Tôi không tắm cho cậu là vì tôn trọng cậu."

Lễ Lễ nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.

Nó vẫy vẫy tay với Tiểu Khê.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tiểu Khê vẫn do dự một chốc. Trang Khê hận không thể nhắm chặt hai mắt lại. Đây thực sự chỉ là một nhân vật ảo thôi, nhưng nó cũng là một nhân vật nữ rất đẹp đó.

Không đi qua, Lễ Lễ lại ho ra máu thì làm sao.

Mặt Trang Khê đỏ tới mang tai, điều khiển Tiểu Khê đi đến trước mặt Lễ Lễ, giúp nó ra khỏi giường. Bước chân bỏng rát như đang bước trên núi lửa, mỗi một bước đều đổ mồ hôi, suýt chút nữa là bỏ chạy mất dạng.

Đi đến trước cửa phòng tắm, Lễ Lễ cầm lấy váy rồi tự mình đi vào. Nhốt Tiểu Khê mặt hồng như một quả cà chua nhỏ ở ngoài cửa.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ luôn.

Tiểu Khê vui sướng chạy về bên giường, ngồi trên cái ghế nhỏ, nhịn cảm giác vui sướng muốn khua tay múa chân. Tiếng vang trong phòng tắm không lớn, Tiểu Khê vẫn ngồi trong phòng đợi Lễ Lễ. Mà Trang Khê thì ấn giữ Viễn Viễn và Trạch Trạch ở ngoài cửa, đưa bọn họ về phòng.

Không cần đợi nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.

Lễ Lễ tắm rất nhanh. Nó thay sang bộ váy mới, mặc một cách rất xộc xệch. Mái tóc ướt sũng xõa hỗn loạn rủ xuống sau lưng.

Khóe miệng Trang Khê nhếch lên, trong lòng thỏa mãn, đôi mắt sáng lấp lánh. Chiếc váy ấy làm thì có vẻ đơn giản nhưng nhìn thật ra cũng rất đẹp, có điều mặc trên người của Lễ Lễ thì không đẹp đến một phần trăm. Đây cũng là kết quả của việc nó mặc một cách tùy tiện. Nếu như mặc đàng hoàng thì sẽ đẹp hơn nhiều.

Đột nhiên cậu muốn nhìn Lễ Lễ mặc những chiếc váy khác.

Tiểu Khê đứng dậy và di chuyển một cái ghế đến trước mặt Lễ Lễ. Lễ Lễ liếc nhìn rồi ngồi lên ghế nhỏ mềm mại. Tiểu Khê đặt một cái khăn lớn lên tóc Lễ Lễ. Tiểu Khê dùng khăn lau từng giọt nước trên đuôi tóc của Lễ Lễ.

Tiểu Khê: "Lễ Lễ."

Lễ Lễ cau mày: "Cậu gọi tôi là gì?"

Tiểu Khê: "Lễ Lễ đó, cậu là Lễ Lễ mà."

Lễ Lễ: "Cậu nói linh tinh gì vậy! Cậu, sao cậu lại gọi như thế được?"

Tiểu Khê: "Cậu là Lễ Lễ, cái tên Lễ Lễ này nghe rất hay mà."

Không quá yếu ớt, là cái tên mà cậu cảm thấy rất hay khi dành cho một cô gái.

Trước mặt không còn tiếng động.

Lễ Lễ cúi đầu, Tiểu Khê không thể thấy vẻ mặt của nó. Cho dù Trang Khê ở ngoài trò chơi không xoay màn hình, thì cũng không thể nhìn thấy.

"Cậu có biết một người bắt tôi phải mặc váy, kết quả sẽ như thế nào không?"

Tiểu Khê mơ hồ: "Như thế nào?"

Chẳng lẽ một cô gái đẹp như Lễ Lễ cũng giống như Viễn Viễn và Trạch Trạch, thích đánh người sao?

"Bị chặt tay chân, móc đi hai mắt, trở thành Nhân Trư*."

(*Một hình phạt tàn bạo của Lữ hậu thời Hán Cao tổ dành cho Thích phu nhân: móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư.)

Trang Khê: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!