Chương 26: (Vô Đề)

Trang Khê khẽ cười, nghe ông già Sinh Nhật nói, cậu lập tức cảm thấy mình có cơ hội.

Ông già Sinh Nhật cười tủm tỉm: "Điều ước này không phải nhỏ, nhưng chúng ta có thể biến nó thành một điều ước nhỏ. Ai bảo hôm nay con là hoàng tử nhỏ chứ."

Trang Khê hào hứng gật đầu, có thể thực hiện nguyện vọng là cậu đã rất biết ơn rồi. Chỉ cần thực hiện được thôi, cậu đâu dám đòi hỏi thêm, dù thế nào cậu cũng đều thấy vui, đều biết ơn.

Ông già Sinh Nhật bảo cậu mở quang não lên.

Hơn mười ngày chuyển gạch của Viễn Viễn và Trạch Trạch rốt cuộc cũng tích đủ tiền để mua quà sinh nhật. Hai nhân vật bị hành hạ hơn mười ngày nằm tàn tạ trên giường, bây giờ mới thấy trồng trọt thật sự rất tốt.

Hai người đắp chăn ngủ cả đêm. Sáng sớm vừa mở mắt ra là lập tức thay đồ thích hợp rồi đợi Tiểu Khê.

Đợi một lúc lâu sau mà chẳng thấy Tiểu Khê xuất hiện. Bọn họ đều sợ Tiểu Khê đến phòng của đối phương, gần như đồng thời ra khỏi cửa, ló đầu nhỏ ra ngoài.

Hai nhân vật chạm mặt nhau ở cửa, đều hiểu ngầm mà đối mặt với nhau. Họ quyết định vừa trồng cây vừa đợi, nhưng trồng được vài mảnh đất rồi vẫn không thấy Tiểu Khê xuất hiện.

Trạch Trạch không hiểu lắm, nó chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Quan sát lâu rồi, Viễn Viễn đã có thể đoán được đại khái rằng Trang Khê đang sống ở một thế giới khác. Thế giới đó là một thế giới bình thường mà cậu ấy quen thuộc, còn nơi này của bọn họ vô cùng kỳ lạ.

Viễn Viễn chạy đến hòm thư lấy bảng quà tặng ra nghiên cứu. Sau khi kiếm đủ tiền, bọn họ đã mang bảng quà tặng đến cửa hàng tìm Bảo Bảo, nói rằng muốn mua quà sinh nhật.

Bảo Bảo mỉm cười nhận tiền của họ: "Đảm bảo là sẽ gửi đến, Tiểu Khê chắc chắn sẽ rất vui."

Lúc ấy bọn họ quá mệt mỏi nên không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại thì thấy khá kỳ lạ. Món quà đầu tiên là mì trường thọ đặt ở ngoài, cái từ "đặt ở ngoài" này đáng để suy nghĩ.

Khi nhìn thấy chữ "đặt ở ngoài" lần đầu tiên, Viễn Viễn chỉ nghĩ đến là đặt ở ngoài bình thường thôi. Từ cửa hàng bên ngoài giao đến nhà của Trang Khê hoặc là từ thị trấn khác gửi đến đây. Nhưng có thể là còn một kiểu khác, gửi từ đây ra bên ngoài?

Viễn Viễn động não, cầm bảng quà tặng đi tìm Bảo Bảo. Trạch Trạch thấy thế thì cũng đi theo.

Viễn Viễn: "Quà mà bọn tôi dùng tiền mua đâu?"

Bảo Bảo: "Quà tặng đang được gửi đến chỗ Tiểu Khê rồi."

Nhân vật đứng trước mặt Bảo Bảo suy nghĩ.

Trạch Trạch cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâu như vậy, thật ra nó cũng đoán được Tiểu Khê không phải là thiên đạo mà ban đầu nó tưởng nhầm. Cậu ấy là một người vừa có tình cảm vừa rất ấm áp, nhưng cậu ấy cũng vô cùng thần kỳ, cậu ấy có năng lực kỳ diệu mà đến nó cũng không có được.

Thiên đạo rất vô tình, sẽ không lau máu trên mặt, lau bụi trên người cho nó, cũng không che đi vết thương trên mắt nó như thế.

Tiểu Khê không phải là thiên đạo chân chính, nhưng chính là thiên đạo của nó.

Có lẽ Tiểu Khê thần bí đang sống ở hai nơi khác nhau, ở đây và một nơi khác.

Viễn Viễn: "Tôi không tin, bọn tôi đã dùng tiền mua thì phải có quyền được xem món quà. Cũng có quyền biết được là đã gửi cho cậu ấy chưa."

Trạch Trạch: "Không cho xem tức là tiền có thể đã bị ngươi tiêu rồi."

Viễn Viễn: "Có đường dây khiếu nại không? Buôn bán chân chính hẳn sẽ có đường dây khiếu nại."

Bảo Bảo: "…"

Bảo Bảo: "Các cậu nói rất có lý, nhưng cũng cần để Tiểu Khê đồng ý cho các cậu thấy thì mới được."

Hai nhân vật đứng ở đó không nói gì nữa. Họ có thể nói là tiền bọn họ tiêu thì bọn họ mới có quyền quyết định sao? Không thể.

Bảo Bảo: "Hai người quay về đợi đi, nếu Tiểu Khê cũng có suy nghĩ giống hai người thì hai người có thể xem được đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!