...
Lần này, sắc mặt của cả ba người bên trong song cửa đều rất khó nhìn, đặc biệt là Thích Tuyết Nam.
"Ông có ý gì?" Bà miễn cưỡng duy trì phép lịch sự phù hợp với thân phận: "Sao ông có thể tùy tiện vứt đồ của người khác như thế?"
Thật ra ông lão tóc bạc chỉ có mái tóc hơi bạc mà thôi, tuổi của ông ta không quá lớn.
Tinh thần cũng đặc biệt tốt, ông nghiêm túc nói: "Quần áo là để phục vụ cho con người, mặc quần áo là nhu cầu về sinh lý và tâm lý.
Nếu một bộ quần áo khiến tâm trạng không vui thì có khác gì rác rưởi? Vì nó là rác, nên tôi lấy nó từ trên người tiểu thiếu gia xuống để làm giảm sự khó chịu.
Vứt nó vào thùng rác thì có gì không đúng?"
Lời ông ấy nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng khi Trang Khê phân tích từng chi tiết thì lại không còn hợp lý nữa.
Nhưng ông ấy lại có khả năng này, có lẽ là vì khí phách bên ngoài của ông ấy đã khiến cho không một ai dám bác bỏ những lời như thế.
Điều càng khiến cho người khác tức giận hơn là, sau khi nói xong ông ta lại nhìn quần áo của Thích Tuyết Nam, Lăng Thiêm và Lăng Ngạn Hoa, như muốn nói rằng sao ba người lại mặc rác thế hả.
Sắc mặt của ba người tức thì trở nên khó coi.
Trang Khê cười.
Ông già này thật kì lạ, nhìn thì có vẻ lịch lãm nhưng lại đi đấu võ mồm giống như một đứa trẻ, cố tình gây sự khiến người khác tức đến mức khó chịu.
"Ông ăn nói kiểu gì vậy! Ông có biết bộ quần áo này là thương hiệu gì, bao nhiêu tiền không?"
Ông lão tóc bạc ngạo mạn nói: "Dù sao cũng là mấy loại thương hiệu linh tinh không có lịch sử, không chính thống."
Thích Tuyết Nam bị ông ta chọc tức đến mức mặt cũng đỏ bừng.
Giống như quay về lúc bà còn ở trong căn phòng nhỏ đó, bị bạn học khinh thường.
Chuyện mà cả đời này bà hối hận nhất, chính là cuộc hôn nhân vội vàng đầu tiên.
Khi còn trẻ, uống rượu xong thì không thể kiểm soát nổi mình, cũng vì tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm nên khi phát hiện mình có thai, bà không còn cách nào khác ngoài việc vội vã kết hôn rồi sinh đứa trẻ ra.
Cuộc hôn nhân ấy là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời bà, vì sinh con mà bỏ qua cơ hội tốt nhất, cũng vì không có quá nhiều tiền để giữ gìn cuộc sống nghệ thuật tươi sáng mà bị xem thường.
Cuộc hôn nhân đó đã để lại cho bà sự nhạy cảm và lòng tự trọng quá độ.
Những năm gần đây, những lời bà nghe được nhiều nhất là những lời tâng bốc và khen ngợi, khiến lòng tự trọng của bà được thỏa mãn.
Bây giờ, người này lại đạp đúng chỗ đau của bà.
Rõ ràng bà đã nỗ lực để bò lên vị trí này, thế mà lòng tự trọng vẫn bị người ta giẫm đạp dưới đất.
Tuy những thứ kia thật sự không có dòng dõi chính thống, nhưng có bao nhiêu người trên thế giới này có thể mua được những thương hiệu chính thống đó chứ? Người không đủ tư cách bước vào những cửa hàng ấy, lập tức sẽ bị mời ra ngoài.
Trang Khê không hiểu ông lão tóc bạc đang nói gì, gì mà chính thống, lịch sử gì gì đó cậu đều không hiểu.
Nhưng ba người còn lại thì hiểu cả.
Trong thời đại kiên cố hóa giai cấp này, người càng bò lên cao càng biết bản thân mình nhỏ bé, bất lực thế nào.
Có những kẻ, dù cho phấn đấu cả đời gia tài bạc triệu thì trong mắt một số người, họ cũng chẳng là gì cả.
Thậm chí muốn mua vài thứ cũng không thể mua được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!