Chương 23: (Vô Đề)

...

Trang Khê ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, còn chưa kịp đi mua một chiếc bánh kem nhỏ thì đã nghênh tiếp một người mà cậu không ngờ đến.

Buổi sáng thứ bảy này là một ngày xuân nắng đẹp hiếm hoi, sương mù trong không khí bị ánh mặt trời xua tan.

Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da của người đến càng thêm trắng sáng và hoàn hảo.

Năm tháng dường như đã bỏ qua bà ấy, làn da của bà không có chút dấu vết nào.

Bà ấy vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí còn đẹp hơn ngày trước nữa, giống như một đóa hoa phù dung được nuông chiều hết mực.

Giống như trong những bài văn Trang Khê từng viết khi còn bé.

Mẹ của em là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này, bà ấy như một vị tiên hoa.

Thật ra, tuổi của bà ấy cũng không lớn.

Năm sinh ra Trang Khê, bà cũng chỉ mới có 19 tuổi.

Bà ấy không còn mặc những bộ quần áo có màu sắc tươi sáng mà mình thích khi còn trẻ, từ trên xuống dưới là những màu vàng nhạt và trắng sáng nhu hòa.

Quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có kiểu dáng tinh xảo làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của bà, chất liệu vải mềm mại tỏa sáng rực rỡ dưới ánh ánh nắng.

Trang Khê mím môi nhìn những tia sáng mặt trời nhảy múa trên quần áo của người phụ nữ.

"Không ngờ bây giờ mẹ còn không mở cánh cửa này được nữa đấy." Thích Tuyết Nam, mẹ của Trang Khê, rút ngón tay từ ổ khóa thông minh ra.

Quét võng mạc, ấn vân tay, nhấn mật mã, không một cách nào thành công.

Trang Khê vẫn mím môi, âm thanh lạnh lùng của máy móc phát ra từ quang não: "Đã đổi rồi."

Nghe thấy âm thanh không có cảm xúc gì, Thích Tuyết Nam hơi khó chịu.

"Lâu rồi mẹ không gặp con, gần đây con khỏe không?" Thích Tuyết Nam đưa tay muốn sờ đầu của Trang Khê, Trang Khê bước một bước sang bên cạnh, tay bà rơi vào khoảng không.

Không khí hơi chùng xuống.

Trang Khê ra dấu tay: "425 ngày."

Trong giây lát, Thích Tuyết Nam không phản ứng kịp: "Gì cơ?"

"Rất lâu ấy đã là 425 ngày rồi."

Thích Tuyết Nam lúng túng vén một sợi tóc ra sau tai.

425 ngày không gặp, bà ấy lại đi hỏi gần đây con ổn không.

425 ngày sao có thể là "gần đây" chứ?

Ra dấu các loại mệt quá rồi, giọng nói của quang não cũng quá lạnh lẽo.

Trang Khê chỉ nghĩ thầm trong lòng như thế, không nói ra.

Cậu mở to đôi mắt trong veo tĩnh lặng nhìn Thích Tuyết Nam, những nghi ngờ hiện rõ trong mắt cậu.

"Khê Khê, hôm nay là cuối tuần, con không có việc gì làm đúng không?"

Thích Tuyết Nam nhìn cậu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà vành mắt hơi đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!