Chương 2: (Vô Đề)

...

Lúc tỉnh dậy, Trang Khê hơi ngẩn ngơ.

Cậu nằm mơ, mơ thấy một người chỉ có thể nhìn thấy trên quang não.

Người ấy mang hơi thở lạnh lẽo khiến cho không ai dám nhìn thẳng.

Cảnh trong mộng mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng.

Trang Khê lấy hết can đảm ngước lên nhìn, thấy được lời khẩn cầu vụn vỡ trong đôi mắt đó.

Toàn thân anh ta tỏa ra khí lạnh, được ngụy trang thành dáng vẻ không hề hấn gì.

Thế nhưng trong mắt anh lại là lời khẩn cầu yếu đuối, giống như đang khẩn cầu Trang Khê kéo lấy anh, đưa anh rời đi.

Khiến Trang Khê trong giấc mơ ấy không kiềm chế được mà đưa tay ra, những ngón tay mảnh khảnh chạm được đến lớp quân phục của người nọ.

Vừa thấy mắt anh lóe lên ánh sáng của sự kinh ngạc, Trang Khê bừng tỉnh giấc.

Rõ ràng là mơ thấy giấc mộng như thế, nhưng Trang Khê vẫn thấy kỳ lạ vì mình ngủ quá ngon giấc.

Thậm chí đến chuông báo thức cũng không gọi được cậu.

Thức dậy muộn một tiếng so với ngày thường, nơi mà cậu thường ăn trong khu phố đã dẹp từ sớm rồi.

Trang Khê chỉ đành đi xếp hàng ở cửa hàng bánh bao xa hơn một chút.

Cậu có thói quen dậy sớm, dậy trễ một tiếng vừa khéo là giờ cao điểm.

Trong hàng dài người xếp hàng, Trang Khê chỉ im lặng đứng nghe mọi người trò chuyện.

Cậu sợ rắc rối, không thích ra ngoài cũng không thích nói chuyện với người khác.

Nhưng cậu lại không ghét những người nói nhiều mà còn rất thích ở chung với họ, giống như Lương Sâm vậy.

Không như những lúc ở một mình, có người nói chuyện mới giống một thế giới bình thường.

Nếu không thì cậu cũng chẳng biết phải làm sao.

"Ầy, cậu có xem phát sóng trực tiếp của cuộc chiến không? Quý thượng tướng thật sự đã chết rồi sao?"

"Đừng nói nữa, tớ sẽ đau khổ mất mấy ngày liền.

Đêm qua khi có tin báo tử, tớ suýt đã không chịu nổi, cả đêm chẳng ngủ được."

"Sao có thể chứ? Đó là Quý thượng tướng đó! Là thần thoại của cả liên bang! Tớ không tin ngài ấy qua đời đâu!"

Trang Khê vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phía trước, cho đến lúc họ ngừng trò chuyện, cậu mới nhận ra đã đến lượt của mình.

Trước mặt cậu có nhiều loại bánh bao khác nhau, không ngờ loại cậu thường ăn nhất lại hết mất rồi.

Trang Khê không có chuẩn bị sẵn, chỉ đành giơ tay chỉ vào bánh bao, rồi lại duỗi hai ngón tay ra.

Ý là cậu muốn mua hai cái.

Chủ quán bánh bao nhanh chóng gói ra hai chiếc rồi nhét thẳng vào tay cậu: "40!"

Trang Khê nhìn xuống bánh bao trong tay, lại ngạc nhiên nhìn ông chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!