Chương 12: (Vô Đề)

...

Trang Khê trầm giọng cười, trong hiện thực cậu đang cười, mà Tiểu Khê trong trò chơi cũng nhếch khóe miệng.

Viễn Viễn đã xoay người lại, đối mặt với cậu.

Từ góc độ này, Trang Khê có thể nhìn rất rõ mặt của Viễn Viễn, nhìn đến ngây ra.

Lúc trước vết bỏng trên mặt Viễn Viễn rất nặng, còn có hai phiến lá của cỏ cầm máu dán lên.

Trang Khê chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt của Viễn Viễn, một đôi mắt vừa sáng vừa lạnh.

Bây giờ không còn cỏ cầm máu nữa, vết thương trên má cũng không quá nghiêm trọng.

Hình dáng khuôn mặt Viễn Viễn đã dần hiện rõ, khuôn mặt ấy đột ngột xuất hiện trước mắt Trang Khê mà chẳng báo trước, khiến cậu cảm thấy luống cuống.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy cũng đủ biết vẻ ngoài của Viễn Viễn không tệ, nhưng cậu không nghĩ rằng nó lại không tệ tới mức độ này.

Quan trọng hơn hết, khuôn mặt ấy rất quen.

Tiểu Khê: "Viễn Viễn, hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi nhỉ?"

Viễn Viễn: "Chăm chỉ học hành, bớt đọc tiểu thuyết lại."

Trang Khê: "..."

Lời này đúng là hơi giống những câu nói tầm thường trong tiểu thuyết cổ đại, nhưng sao điểm tâm trạng của Viễn Viễn lại cao lên vậy?

Tiểu Khê: "Thật đó, không phải mấy câu tâm tình đào hố đâu."

Cậu nói mấy câu tình cảm với nhân vật trong trò chơi làm gì chứ?

[Tâm trạng của Viễn Viễn +5.]

Viễn Viễn thích người chân thành.

Trang Khê nghĩ thế, cậu ôm nhân vật vào lòng rồi mới ra khỏi giường.

Tiểu Khê: "Viễn Viễn, thị trấn của chúng ta sắp có bệnh viện rồi.

Cậu đợi một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện khám thử, nghe bảo là bệnh viện này lợi hại lắm đó."

Trang Khê không dám nói ra hết, không nói với Viễn Viễn là nhân vật trong thị trấn của Lương Sâm bị cắn đứt tay cũng có thể trị khỏi.

Đam Mỹ Sắc

Thế nhưng Viễn Viễn lại giống như đang khó chịu, giá trị tâm trạng cứ lên lên xuống xuống nhiều lần.

Trang Khê chẳng nghĩ nhiều, cậu mở bảng tùy chọn xây dựng, lướt qua một đống nhà xưởng và phòng ăn rồi mới đến bệnh viện.

Hiện tại bệnh viện vẫn là màu xám, nhưng có một nút lệnh mua nho nhỏ, Trang Khê không chút do dự nhấn vào đó.

Tiêu khoản tiền lớn nhất trong nhiều năm nay của mình.

Cậu hào hứng chạm vào bệnh viện, đặt nó ở sau phòng của mình.

Một tòa bệnh viện khiến người khác an tâm đã xuất hiện trong thị trấn.

[Xin chúc mừng! Bệnh viện Tam Giới đã tọa lạc tại thị trấn của bạn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!