Chương 65: Một năm cứ thế tới

Ninh Tiêu ngồi phía trước lái xe, Tạ Túc và Nhan Ý cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

Mắt Nhan Ý cong cong, sờ cái cúp rồi trả lại cho Tạ Túc.

Tạ Túc hỏi: "Không đặt trong phòng làm việc của mình à?"

Từ ngày Nhan Ý lên làm giám đốc quản lý nghệ sĩ thì đã đổi sang văn phòng giám đốc. Văn phòng mới này lớn hơn phòng ban đầu rất nhiều, hôm dọn phòng cậu còn nói sau này sẽ chất đầy cúp trong phòng.

"A Túc, đây là cột mốc đầu tiên trong hành trình mới của anh nên cứ đặt trong phòng anh đi."

"Đặt ở phòng tôi với đặt trong phòng cậu thì có gì khác biệt đâu." Tạ Túc nói.

Nghe cậu ta nói như thể đương nhiên, không có gì to tát cả, Nhan Ý thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng rất ích kỉ, vừa hy vọng Tạ Túc đừng thích mình, vừa hy vọng đối phương đừng ngăn cách với mình, giống như khi cậu mới xuyên đến mười lăm năm sau, ở trong đoàn phim, cậu ta tin tưởng cậu, bằng lòng thân cận với cậu, hai người dìu dắt lẫn nhau, bước ra khỏi bóng tối.

Mấy ngày nay cậu luôn bị động chờ Tạ Túc, giao quyền lựa chọn cho cậu ta.

Cậu đã nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi, chính là đổi quản lý. Khi nghe Tạ Túc phát biểu trên sân khấu thì cậu mới hay hai người sẽ không đi đến bước đường đó.

Kết quả tốt nhất mà cậu nghĩ tới là giống như bây giờ.

Nhan Ý thở hắt ra, sự mệt mỏi mấy ngày qua cũng dần bay đi mất. Cậu ngả lưng vào ghế tựa, móc viên kẹo sữa từ trong túi, lột lớp vỏ đầu tiên, phía sau lớp vỏ còn có một hàng chữ đập vào mắt cậu.

"Tiểu Ý, hãy mạnh dạn tiến về phía trước, tôi ở đằng sau đỡ lấy cậu."

Lông mi Nhan Ý khẽ run, cậu từ từ cụp mắt xuống.

Sắp đến Tết rồi, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng tươi rực rỡ, đèn đường uốn lượn quanh co nhìn không thấy điểm cuối, như là chạy thẳng lên bầu trời, tới một nơi nào đó trong tương lai.

"Thầy Tạ đừng sợ, tôi ở đáy vực sâu đỡ lấy anh."

"Chúng ta nắm tay nhau vượt qua khó khăn đi."

"Tiểu Ý, hãy mạnh dạn tiến về phía trước, tôi ở đằng sau đỡ lấy cậu."

Cổ họng Nhan Ý khô khốc, suốt dọc đường cậu chẳng nói năng gì, mãi đến khi về đến cửa nhà, cậu mới nghiêng người qua ôm tạ Túc.

Tạ Túc cứng đờ, kiềm chế mà vỗ lưng cậu.

Trong đoàn phim ăn thịt người đó, lần đầu tiên Tạ Túc ôm cậu, đặt trán trên vai cậu, coi cậu là điểm tựa duy nhất, là nơi dừng chân ngắn ngủi.

Mới qua một năm, cậu ta đã trở thành hậu thuẫn cho cậu rồi.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc nâng đỡ lẫn nhau.

Khi hai người vào nhà thì bốn người kia đang ngồi trên thảm ở phòng khách chơi đấu địa chủ, trên bàn đặt đồ ăn khuya mà Lôi Đồng mang đến.

Úc Yến vừa giỏi mưu tính lại vừa may mắn, Bạch Thời Cảnh có Lê Diêu giúp đỡ, Ân Tu thua đến giãy đành đạch.

"Úc Yến, có phải anh đánh con Lão Thiên không?"

Úc Yến khẽ liếc cậu ta.

Ân Tu: "Tôi không muốn chơi với anh nữa, anh quá bug!"

"Tôi muốn chơi với cậu chắc? Là ai kiên quyết kéo tôi ra chơi?" Úc Yến cười nhạo.

"Để tôi đi." Tạ Túc tới cạnh Úc Yến: "Tôi đổi cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!