Hội nghị thường niên của Quan Nguyệt được tổ chức long trọng hơn so với tưởng tượng của người nhà họ Nhan.
Đảo mắt nhìn đâu cũng là những nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tivi, các nữ minh tinh ăn mặc lộng lẫy hệt như đi thảm đỏ, lễ phục đẹp đẽ, trang điểm tỉ mỉ, gương mặt tươi trẻ, Khương Chỉ Lăng thấy mà phải cúi đầu.
Lúc còn trẻ bà ta tham gia các bữa tiệc, người khác đều vây quanh nói bà ta là họa sĩ xinh đẹp, dù có minh tinh đẹp hơn ở đó thì bà ta vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Bà ta tự nhận mình không hề kém cạnh bọn họ, bất kể về khí chất hay tài hoa. Nhưng bây giờ, bà ta cúi đầu nhìn bộ lễ phục mình đã lựa chọn tỉ mỉ lại thấy chẳng hề ăn khớp với họ cả.
Bà ta đã mua váy quá rẻ, hay cuộc sống khép kín trong gia đình lâu năm khiến gu thẩm mĩ của bà ta không còn phù hợp với thế giới này nữa rồi?
Nhan Tư đang hưng phấn cũng bị đả kích.
Cậu ta muốn vào showbiz vì cảm thấy mình không hề kém cạnh nam minh tinh. Ở trong phim, bọn họ quả thực rất đẹp nhưng cậu ta luôn cho do bọn họ trang điểm đậm. Giờ đây nhìn thấy các minh tinh ngoài đời vẫn tự tin toả sáng như vậy, Nhan Tư suy sụp nản lòng.
Ba người chẳng khác gì nhà quê lên thành phố cả.
Ở đây rất nhiều người sở hữu ngoại hình bắt mắt hơn họ, cũng có một vài người dù ngoại hình bình thường thôi nhưng lại được những minh tinh kia vây quanh.
Chỉ có bọn họ không bắt mắt cũng không có quyền thế.
Đột nhiên có tiếng xôn xao, ba người còn cho là nhân vật lớn nào đó, nhìn lại mới biết là Nhan Ý.
Cậu mặc một bộ âu phục màu xám tro khiêm tốn, tóc được vuốt ngược ra sau đầu để lộ vầng trán bóng, đôi mắt xinh đẹp cũng phô ra rõ ràng, dù ở trong bữa tiệc quy tụ các minh tinh, cậu vẫn khiến người ta phải chú ý.
Cậu mỉm cười gật đầu với người xung quanh, thần thái ung dung tự nhiên mà lui vào góc, nhưng có rất nhiều người đuổi theo cậu. Có minh tinh, có đạo diễn, có biên kịch, có những đồng nghiệp khác nữa.
Ba người nhìn thấy mà hoảng hốt.
Trong gia đình họ, Nhan Ý luôn là người không có cảm giác tồn tại nhất, thường xuyên im lặng chui vào góc nhỏ nhất. Theo lý thì cậu phải là người yếu nhất, thất bại nhất trong nhà họ. Không ngờ ở nơi mà ngay cả họ cũng không có cảm giác tồn tại, cậu lại nghiễm nhiên trở thành người được tâng bốc.
Chuyện này đã xảy ra như thế nào, xảy ra từ lúc nào chứ?
Vì không muốn bị nhiều người chú nên Nhan Ý không đi cùng năm người kia, một mình đến hội nghị thường niên, không ngờ vẫn bị vây lấy. Cậu đang nghĩ cách rời khỏi đó, liếc qua chợt thấy bố mẹ, cậu hơi sửng sốt, nói xin lỗi người xung quanh rồi đi về phía họ.
"Bố, mẹ, sao ba người lại tới đây?" Nhan Ý bối rối hỏi.
Nhan Ý đi đến gần, bốn người lập tức trở thành trung tâm chú ý của bữa tiệc.
Tâm trạng Khương Chỉ Lăng rất phức tạp: "Giám đốc Lôi gửi thư mời cho bố mẹ."
Nhan Ý nhíu mày, luôn cảm thấy Lôi Đồng muốn gây chuyện.
Đêm hôm đó, sau khi xem tờ báo cáo giám định quan hệ cha con, lại nghe hai cha con nhà Lôi Đồng cãi nhau, Nhan Ý vẫn chưa đổi cách xưng hô. Xa cách hai mươi năm, chỉ một tờ báo cáo giám định thì khó lòng kéo gần lại được. Nhưng như Lôi Đồng đã nói, bọn họ là cha con, đây là sự thật không thể xóa bỏ, cậu không có quyền cản ông ta nói cho người khác biết, giống như khi chưa biết kết quả, cậu đã nói với Úc Yến rồi.
Hai ngày qua ngoài việc Lôi Đồng đưa cơm cho cậu thì không làm chuyện gì khác, cậu cũng không bị ai quấy rầy. Nhan Ý còn đang buồn bực vì sự săn sóc của Lôi Đồng, cho đến khi nhìn thấy bố mẹ và em trai ở bữa tiệc.
Chắc chắn Lôi Đồng không phải người thành thật khiêm tốn.
Hôm nay Khương Chỉ Lăng mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, vạt váy rất lớn, bên trên được đính kim cương nhân tạo lấp lánh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai sáng loáng, tổng thể mang phong cách studio chụp ảnh.
Một tay bà ta nắm chặt cái túi đi tiệc, một tay lại bứt rứt kéo vạt váy.
Nhan Ý không nói ra cảm nhận trong lòng, cậu nhẹ nhàng bảo Khương Chỉ Lăng: "Mẹ, mẹ đi với con qua đây đi."
Khương Chỉ Lăng sửng sốt, không biết Nhan Ý muốn đưa mình đi đâu, làm gì, nhưng ngày càng có nhiều ánh mắt quan sát khiến bà ta càng thêm bối rối, rất muốn nhanh chóng rời khỏi đó nên đã đi theo Nhan Ý.
Hội nghị thường niên còn chưa bắt đầu nên nhiều phòng ban trong công ty vẫn còn người ở lại, nhất là phòng thời trang, những lúc thế này thì càng đông người.
Khi Nhan Ý đưa Khương Chỉ Lăng vào, một chị gái xinh đẹp vội qua chào đón: "Cậu cần quần áo à?"
"Đúng vậy." Nhan Ý cười nói: "Tự tôi chọn được, chị cũng đi chuẩn bị đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!