Chương 50: Thành viên nhóm nhạc nam của cậu đã đủ rồi!

"Cậu, cậu dựa vào đâu mà nói như vậy? Những gì chúng tôi làm đều vì tốt cho nó mà."

Dựa vào đâu mà nói như vậy hả?

Nhốt con mình là Omega đang phát tình với một Alpha, có khác gì nhân lúc cậu ta không thể phản kháng mà ném lên giường người khác đâu?

Chuyện này cứ coi như Nhan Ý không hiểu quy tắc ở đây đi, vậy còn lúc Ân Tu bị cả internet bạo lực mạng thì sao? Khi cậu ta bị chỉ trích, bọn họ không hề đứng ra nói đỡ cho Ân Tu một câu nào. Bọn họ thừa biết Ân Tu không còn tuyến thể, không sản sinh pheromone, dù O giả làm A cũng đâu có gì đáng trách.

Không nói giúp cậu ta, không an ủi cậu ta thì thôi, còn chặn cậu ta ở ngoài cửa khi cậu ta chẳng còn nơi nào để về.

Loại bố mẹ này, Nhan Ý thật sự không muốn tốn thời gian với họ.

Giá trị chấp niệm của Ân Tu lại tăng thêm ba điểm, hẳn cậu ấy cũng đang rất khó chịu. Nhan Ý liên tục nhấn chuông cửa, Dịch Danh vẫn luôn chú ý tới bọn họ nên hối hả chạy qua.

"Gì đấy?" Người phụ nữ quát Nhan Ý, dí tới muốn đẩy cậu: "Buồn cười nhỉ? Cậu ở ké nhà người khác mà còn dám đuổi người ta đi à?"

"Câm miệng!"

Hai chữ lạnh lẽo khiến người phụ nữ cứng đờ. Bà ta quay đầu thì thấy người đàn ông đứng trên cầu thang, sợ tới mức vội bỏ tay xuống.

Úc Yến mới rửa mặt xong, hơi ẩm trên người biến thành khí lạnh thấu xương.

Cặp nam nữ tự xưng là bố mẹ Ân Tu cũng biết hắn, trước khi tới bọn họ đã nghe danh Chuyên gia thực vật nổi tiếng khắp cõi mạng rồi. Hai người câm như hến, cũng giống như định kiến Omega và Alpha có độ phù hợp cao phải ở bên nhau thì sự tôn kính đối với Chuyên gia thực vật cũng đã thâm căn cố đế trong lòng bọn họ. Nhất là khi Chuyên gia thực vật này còn trông thật hung dữ đáng sợ.

Dịch Danh vừa vào thì trong phòng yên tĩnh đế như nghe được tiếng kim rơi. Anh ta khẩn trương hỏi: "Chuyên gia, có chuyện gì vậy?"

Úc Yến: "Không có gì, chỉ là lâu rồi chưa nghe tiếng đàn bà chanh chua chửi bới thôi."

Nhan Ý: "…"

Gương mặt của mẹ Ân Tu lúc xanh lúc trắng, còn có vệt đỏ không biết là tức giận hay xấu hổ, bà ta há miệng muốn nói gì đó nhưng bị người đàn ông bên cạnh kéo mạnh nên đành ngậm miệng lại.

Ân Tu nhắm mắt, khôi phục dáng vẻ đanh đá, cậu ta nói với Dịch Danh: "Không phải anh nói ở đây không sợ bị quấy rầy sao?"

Dịch Danh ngơ ngác: "Nhưng bọn họ, bọn họ xưng là bố mẹ cậu mà."

Ân Tu cười nhạo: "Mẹ tôi đã qua đời lúc tôi năm tuổi rồi."

Biết mình làm sai, Dịch Danh vỗ trán: "Ôi chao, vậy hai người mau đi đi, chờ robot đuổi ra thì khó coi lắm!"

Thấy bọn họ vẫn dùng dằng, Dịch Danh bực bội lôi thẳng bọn họ ra ngoài.

"Các người không thấy phiền à? Ở đây có ai chào đón các người đâu? Mẹ bà, tôi bị các người làm liên lụy rồi đây này, không biết chuyên gia có giận không nữa, tức chết mất!"

Giọng Dịch Danh ngày càng xa, trong phòng cũng dần yên tĩnh.

Nhan Ý gãi đầu, giờ mới thấy ban nãy mình kích động quá rồi. Có lẽ cậu nên giả vờ không biết thì Ân Tu sẽ bớt xấu hổ khó xử hơn.

Úc Yến vào bếp tìm nước uống, phá vỡ sự im lặng của cả phòng.

Ân Tu cười nói: "Trước mặt hai người địa cầu chưa phân hóa, tôi không thấy xấu hổ."

"Chắc các anh nghĩ không có tuyến thể cũng không sao đúng không?" Ân Tu làm như không thèm để ý hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vách tường, không nhìn bất kỳ ai.

"Đương nhiên." Nhan Ý vội nói: "Chúng tôi đâu có, thế giới của chúng tôi cũng không có, có mới thấy lạ đó."

Về phần Úc Yến, hắn bưng hai ly nước đi ra đưa cho Nhan Ý một ly, trên mặt là vẻ "liên quan gì đến tôi đâu".

Ân Tu cười nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!