Chương 46: Sau khi bị anti đến mức rút khỏi làng giải trí, tôi leo lên đỉnh nhân sinh nhờ livestream

Nhan Ý không lấn cấn vấn đề này quá lâu, tranh thủ chút thời gian còn lại để tìm vài minh tinh nữa.

Trong bảng danh sách mà Nhan Ý nhớ thì chọn lọc được ba người. Cậu đi xem hai người kia trước, nhưng cuối cùng vẫn quay về.

Ở ba phút cuối, cậu định vị Ân Tu đang bị dân cư mạng anti. Đặt xong định vị theo dõi Nhan Ý có thể quan sát đối phương bất cứ lúc nào, và cậu không thể chọn người khác được nữa.

Nhan Ý thở hắt ra, đứng dậy rót một ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ để giảm bớt tâm trạng căng thẳng ban nãy.

Từ video trong app, cậu thấy Ân Tu đang bị sếp và quản lý mắng nhưng mặt cậu ta chẳng có tý cảm xúc gì, thậm chí còn mở thiết bị có chức năng y chang điện thoại, đăng stt lên trang mạng xã hội tương tự như Weibo.

[Ân Tu: Do tôi không đẹp trai bằng Alpha hay không mạnh bằng Alpha? ]

Nhan Ý: "…"

Chỉ 1 phút đã có 10 ngàn bình luận, toàn là chửi.

Giữa tình huống dầu sôi lửa bỏng mà còn đăng stt kiểu đấy, đúng là nhảy disco trên lửa giận của tinh dân mà.

Có số ít fans vẫn bướng bỉnh kiên trì support: [Anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai nhất tinh tế!]

Người mặc vest đen tức đến giậm chân: "Ân Tu, cậu bị đóng băng rồi! Chúng tôi sẽ hủy hợp đồng với cậu, cậu lo mà chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng đi!"

Người mặc vest xám bổ sung: "Không chỉ bồi thường cho công ty, mà còn bồi thường cho mấy nhãn hàng cậu đại diện nữa. Ân Tu, cậu biết con số kia lớn đến mức nào không, cậu đang tự hủy diệt mình đấy."

Ân Tu cười lạnh đứng lên: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Người mặc vest xám bước tới: "Đừng trách chúng tôi vô tình, chậc, cậu nói xem, cần gì phải thế chứ?"

Ân Tu không hề biết ơn: "Đừng có ở đây mèo khóc chuột, lúc trước tôi kiếm ra tiền không phải mấy người nịnh nọt lắm à? Các người chỉ tiếc cái cây hái ra tiền đổ mất thôi."

"Cậu!"

"Ân Tu, cậu còn không hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ sao? Cậu tiêu rồi!"

"Trước kia cậu ỷ nổi tiếng nên kiêu căng thì thôi đi, giờ mà còn vậy thì cậu sẽ lãnh hậu quả đó!"

Ân Tu cười mỉa mai, chẳng buồn nhiều lời với họ.

Khi bọn họ đứng lên hết Nhan Ý mới phát hiện Ân Tu rất cao, khí thế vô cùng mạnh mẽ, dù đang ở tình cảnh ngặt nghèo nhưng cậu ta không hề tỏ vẻ yếu thế.

Nhan Ý nhìn cậu ta rời khỏi phòng.

Theo dõi Ân Tu, cậu mới biết thế giới của 1500 năm sau này tuy sầm uất nhưng cằn cỗi, phát đạt nhưng lạnh lẽo như băng. Khoa học kĩ thuật tương lai đã vươn tầm cao mới giống như những gì Nhan Ý nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, các loại phi thuyền bay tới bay lui trên trời, đường xá đầy người máy y hệt con người, những tòa nhà chọc trời có thể tháo ra ráp lại.

Còn tài nguyên thiên nhiên thì vô cùng thiếu thốn, tựa như thế giới được xây dựng lại sau tận thế. Suốt dọc đường, Nhan Ý không hề thấy cây xanh. Coi như cậu cũng hiểu người mặc vest đen bảo "trừ phi cậu ta làm một loại thực vật địa cầu cổ sống lại" có nghĩa gì rồi.

Ân Tu lái phi thuyền bay một vòng lớn quanh tinh cầu rồi đáp xuống trước cửa toà nhà mang kiến trúc tứ hợp viện mà Nhan Ý quen thuộc.

Chẳng qua, cậu ta mới bước khỏi phi thuyền đã bị người máy chặn lại.

"Chào anh, căn nhà này không còn thuộc về anh, mời anh đi ngay cho."

Nhan Ý thấy đôi con ngươi đen láy của Ân Tu nhìn chằm chằm khoảng sân trước mắt, không nói rõ được là tâm trạng gì.

Dáng vẻ giống y đúc Nhan Ý năm đó.

Ân Tu lái phi thuyền đi.

Cậu ta đến khách sạn thì nghe người máy thông báo: "Anh bị cấm vào đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!