Tô Bình Bình và Ninh Tiêu dọn phòng xong, lén lút đứng ngoài cửa lẩm bẩm.
"Anh Nhan ghê gớm thật đấy, mang thần tiên về luôn!"
"Không biết sao tôi cứ thấy người này quen quen."
"Cậu biết tên anh ấy không?"
"Tôi chỉ nghe anh Nhan gọi anh ấy là anh Bạch thôi."
"…"
Hai người bỗng yên lặng rồi cùng giật mình: "Lão Bạch?"
Câu này không khống chế được âm lượng, ba người trong phòng đều nhìn sang bọn họ.
Nhan Ý: "Tô Bình Bình, cậu không đi theo Úc Yến, không sợ bị cậu ta mắng hả?"
Hai người kia thoắt cái vọt nhanh như làn khói, còn mon men vào nhóm chat không có sếp, chia sẻ bí mật động trời.
Sự yên lặng trong phòng bị phá vỡ, Lê Diêu được cởi phong ấn không nhìn nữa mà hỏi: "Lão Bạch mà anh Tiểu Nhan hâm mộ, chính là anh Bạch Thời Cảnh ạ?"
Bạch Thời Cảnh cười đáp: "Là tôi."
Giọng nói trong trẻo mượt mà đệm chút du dương, nghe anh ta nói chuyện cũng là một sự hưởng thụ. Lê Diêu nhìn anh ta không biết phải nói gì, dường như thời gian đã đưa cậu ta trở về lại bé trai dè dặt năm đó.
Bạch Thời Cảnh: "Hôm kia tôi xem cậu biểu diễn mà chưa kịp nói."
Lê Diêu căng thẳng nhìn anh ta.
"Giỏi lắm!"
Nhan Ý thấy Lê Diêu vui đến không nói thành lời, phấn khích mặt đỏ au.
Cậu khẽ cười: "Hai người ngồi đi, anh Bạch, chúng ta bàn chuyện tiếp theo nhé."
Bọn họ không kiêng dè Lê Diêu. Cậu ta do dự rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh họ.
Nhan Ý: "Anh Bạch, cơ thể và ngoại hình của anh đang ở thời điểm hai mươi tuổi, chắc hẳn nhiều người từng thấy ngoại hình của anh năm đó nên hơi khó giải thích. Giờ anh muốn dùng thân phận Bạch Thời Cảnh tiếp hay đổi thân phận mới?"
Bạch Thời Cảnh: "Ý cậu thế nào?"
Nhan Ý phân tích: "Đổi thân phận sẽ giải quyết được nhiều phiền phức nhưng lại thành bí mật sau khi nổi tiếng, lỡ sau này bị moi ra là thân phận giả thì sẽ rắc rối."
"Không đổi thân phận cũng có nhiều chỗ tốt, chẳng qua hơi khó giải thích thôi. Tôi biết trong talk show anh Bạch luôn trang điểm đậm, bình thường ưa đeo khẩu trang nên không ai thấy mặt anh, nhưng có hai nhóm người dễ bị lộ, một là nhóm makeup đã trang điểm cho anh, bọn họ rất rành gương mặt anh. Hai là các bác sĩ đã điều trị bệnh ung thư cho anh, họ rất quen thuộc với tình trạng cơ thể anh.
Còn về bệnh viện vừa rồi thì anh không cần lo đâu, đó là bệnh viện tư nhân bảo mật tốt nhất, thuộc quyền sở hữu của chủ tịch Lôi."
Bạch Thời Cảnh cân nhắc rồi nói: "Người trang điểm cho tôi là hai thợ trang điểm nhỏ, họ biết tôi bị bệnh nặng nhưng không biết tôi tên Bạch Thời Cảnh. Còn về bệnh viện, lâu lắm rồi tôi không đi khám."
"Vậy nên?" Nhan Ý nảy lên ý tưởng, không biết bọn họ có nghĩ giống nhau không.
"Bệnh của tôi được trị dứt điểm ở nước ngoài nên đã khỏi bệnh, cơ thể và ngoại hình hồi phục như cũ."
Nhan Ý: "Đúng vậy, dù sau này trên mạng có bác sĩ nghi ngờ cách giải thích này gượng gạo, nhưng "sự thật" là thế. Còn về người khác nghĩ sao, là may mắn hay là kì tích, chúng ta không cần bận tâm."
Nhan Ý vẫn chưa nói hết, nếu điều hướng dư luận tốt thì đây cũng là một content để nổi tiếng.
Nhan Ý: "Vậy anh Bạch phải ra nước ngoài ở một thời gian trước, vừa khéo tháng sau Úc Yến cũng ra nước ngoài, đến lúc đó hai người cùng nhau về nước là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!