Chương 42: Bạch Thời Cảnh

Nhan Ý hỏi nhân viên công tác: "Lão Bạch ấy tên gì ấy nhỉ?"

Nhân viên công tác đang bưng cà phê, nhiệt tình đáp: "Lão Bạch hả, tên Bạch Thời, Bạch Thời gì đó, cứ gọi lão Bạch riết quen miệng nên tự nhiên không nhớ anh ta tên gì rồi."

Nhan Ý cười nói: "Không sao, tôi chỉ tò mò về anh ta xíu thôi."

Nhân viên công tác nghe cậu nói vậy thì vội kể hết những gì mình biết ra.

"Chương trình cần một người khuấy động không khí, pha trò theo các chủ đề khác nhau. Thật ra công việc này không dễ làm chút nào nên ít ai làm được lâu dài, cũng đổi mấy người rồi. Lần trước có diễn viên hài xin nghỉ thì anh ta bèn tới apply."

"Ban đầu tổ chương trình không muốn nhận anh ta, nhưng anh ta nói cái gì mình cũng làm được. Đúng là vậy, cái gì anh ta cũng làm được, trêu ghẹo thế nào cũng không giận nhưng mà lúc chương trình kết thúc thì hơi buồn, sức khỏe cũng không được tốt lắm."

Nhan Ý hỏi: "Anh ta bắt đầu làm từ khi nào thế?"

"Năm ngoái."

Nhan Ý lại nhìn người kia.

Anh ta hát xong, còn làm mặt hề, vừa cười vừa nhét đồ ăn vào miệng mình, trong lúc nuốt xuống rất khó nhận ra sự khó chịu của anh ta.

Quay được một nửa thì mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, Lê Diêu chạy đến cạnh Nhan Ý, Hoa Hải cũng đi theo cậu ta.

"Tôi xin lỗi về chuyện trên Weibo hôm nay nha, tôi không nhìn thấy."

"Không sao, không sao ạ." Lê Diêu nói: "Chuyện này rất bình thường mà."

Nhan Ý cũng nói không sao: "Chuyện này còn giúp Diêu Diêu thêm một hot search nữa đó."

Hoa Hải ngồi xuống cạnh hai người, những thí sinh khác thấy cũng hùa nhau tới, sôi nổi bắt chuyện với Lê Diêu, vòng vo hỏi cậu ta sẽ chọn ai trong tập tiếp theo. Nhan Ý nghiêng đầu thấy lão Bạch đang nhìn về phía này. Khi chạm mắt với Nhan Ý, anh ta vội quay đi rồi chạy đến phòng WC.

"Mấy cậu nói chuyện đi, tôi vào phòng WC chút."

Nhan Ý đi phía sau lão Bạch, vào phòng vệ sinh nam sau anh ta mấy bước.

Khi cậu vào, lão Bạch đang chống tay trên bồn rửa tay khom lưng nôn. Nghe tiếng bước chân, anh ta lập tức xả nước mức lớn nhất, để nước cuốn trôi chất bẩn. Nhan Ý không thấy rõ, chỉ thấy có chút đỏ.

Lão Bạch giật khăn giấy cẩn thận lau khóe miệng, như sợ sẽ lau mất lớp trang điểm.

"Tôi không phải biến thái, không có ý đồ gì với Lê Diêu cả." Anh ta cất giọng khàn khàn: "Cậu không cần chú ý tới tôi mãi thế đâu."

"Hả?"

"Không phải cậu muốn cảnh cáo tôi à?" Lão Bạch xoay người lại nhìn Nhan Ý.

Anh ta trang điểm quá đậm nên Nhan Ý không nhìn được sắc mặt, ngoại trừ ánh mắt anh ta. Anh ta có ánh mắt trong veo, là loại trong trẻo sạch sẽ ít thấy trên người trưởng thành, còn đẹp hơn cả ánh mắt Lê Diêu. Rất khó tưởng tượng ánh mắt này lại gắn liền với một người ở độ tuổi ba mươi.

"Đương nhiên không phải rồi!"

Nhan Ý nhận ra mình bị hiểu lầm. Mà hiểu lầm cũng đúng thôi, ai mà tin bị Nhan Ý nhìn chằm chằm là vì cậu muốn tìm hiểu mình, muốn ký hợp đồng với mình chứ?

Không biết nên nói chuyện và tiếp cận đối phương thế nào, Nhan Ý bất lực mà nói dối: "Xin hỏi thầy là Bạch Thời Cảnh đúng không? Tôi là fan hâm mộ của thầy."

Lão Bạch sửng sốt.

Ở đây anh ta đã quen bị gọi là lão Bạch rồi nên nhất thời không load được cái tên Bạch Thời Cảnh này. Hơn nữa người trước mặt nhọc công tiếp cận không phải để chế giễu, mà nói mình là fan của anh ta.

Bạch Thời Cảnh chợt hoảng hốt, không thể biểu đạt được cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Thấy anh ta mãi không phản ứng, Nhan Ý nheo mắt: "Hồi còn nhỏ, ừm cũng không nhỏ lắm, tôi xuyên nghe bài "Hoa Mọc Ngược" của thầy, mẹ tôi cũng rất thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!