Chương 41: Anh ấy là một người giống như thần tiên

Nhan Ý vô thức thốt ra những lời mà mình dồn nén trong lòng bấy lâu.

Bên kia vẫn yên lặng, không có hồi âm.

Nhan Ý siết chặt điện thoại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.

Năm phút sau, cậu vô cảm đứng dậy đi quanh phòng một vòng không mục đích. Cậu muốn dọn bàn sách, nhưng bàn sách đã ngăn nắp. Cậu muốn dọn lại giường, nhưng giường đã được nhân viên sắp xếp gọn gàng rồi. Cậu mờ mịt đứng giữa phòng, chân tay luống cuống.

"Rầm rầm rầm!"

"Rầm rầm rầm rầm!"

Ngoài cửa phòng có chuông nhưng người bên ngoài không ấn mà lại đập cửa.

Nhan Ý sửng sốt, tim bỗng đập dồn dập.

Cậu không biết mình đã đi đến cửa thế nào, khàn giọng hỏi: "Ai thế?"

Ngoài cửa vọng vào giọng nói quen thuộc: "Bạn trai anh."

Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Nhan Ý lại nghe ra sự kích động, căng thẳng và dịu dàng.

Nhan Ý còn chưa mở cửa thì giọng nói dồn dập lại bay vào: "Mở cửa chính là thừa nhận tôi là bạn trai anh."

Bàn tay đặt trên chốt cửa dừng lại.

Cả trong lẫn ngoài cửa đều rơi vào khoảng lặng cháy rực.

Nhan Ý tựa lưng vào cửa, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó lại nghe Úc Yến nói: "Anh đừng lừa tôi không biết bạn trai là gì nhé, không phải chỉ đơn giản là bạn nam giới thôi đâu, tôi đã tìm hiểu rất kỹ làm sao để trở thành một người bạn trai rồi, không phải tùy tiện để anh làm bạn trai tôi đâu nhé."

Nói xong, hắn bắt đầu đọc: "Năm mươi quy tắc của bạn trai: Một, trong lòng trước sau chỉ có một mình bạn gái, không phải, là bạn trai; Hai, không thể lừa dối bạn trai bất kì chuyện gì; Ba, phải bảo vệ đối phương ; Bốn, cố gắng cho cậu ấy điều cậu ấy mong muốn…"

Khi đọc đến điều thứ tư, hắn bị tiếng cười của Nhan Ý cắt ngang.

Nhan Ý cười muốn tắt thở.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy Úc Yến ngốc.

Xuất thân cao quý, tính cách âm u tàn tạo, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ lạnh lùng và hoàn mỹ, không dính nổi chữ "ngốc" lên người.

Thế nhưng vị bạo quân này, hơn nửa đêm đứng ngoài phòng cậu, đọc năm mươi quy tắc của bạn trai, thật sự rất ngốc, ngốc đến đáng yêu.

"Đừng cười nữa!" Úc Yến nóng nảy kêu lên.

Giọng hắn vừa tức giận vừa sốt sắng.

Nhan Ý thôi không cười nữa, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình, hỏi nhỏ: "Úc Yến, tôi không quá đẹp trai, gia thế càng không cần phải nói, ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cũng không có, cơ thể không được xem là khỏe mạnh, tính cách còn thiếu sót, thường xuyên nổi giận với cậu."

"Cậu có thể tìm được người tốt hơn tôi cả trăm lần mà, tại sao lại thích tôi chứ?"

Ngoài dự đoán của Nhan Ý, câu trả lời của Úc Yến vô cùng nghiêm túc, hết câu này đến câu khác.

"Ngoại hình của anh là gu tôi."

"Gia đình tôi còn loạn hơn gia đình anh, tính cách của tôi cũng có nhiều vấn đề."

"Không có ai tốt hơn anh, người khác mà thấy quá khứ của tôi còn không sợ chạy mất dép à? Bọn họ sẽ chuẩn bị quần áo nữ cho tôi sao? Bọn họ sẽ tự mình làm son môi cho tôi à? Bọn họ sẽ đưa tôi đi ngắm sao lúc đêm tối hả? Bọn họ sẽ thương xót dù bị tôi dày vò cả đêm ư? Bọn họ sẽ cõng tôi về nhà chắc?"

"Đời nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!