Chương 4: Đón cậu ta về!

Giờ Nhan Ý đâu còn tâm trạng tán dóc với Tạ Túc. Cậu phải nhanh chân về nghiên cứu cái app này mới được.

Nhìn con người đong đầy sức sống trước mắt, tâm trí lại hiện lên gương mặt mỏi mệt kia, đáy lòng Nhan Ý chất chứa vô vàn cảm xúc, "Cho tôi thời gian suy nghĩ đã, mai chúng ta nói tiếp nhé."

Như này đã tốt hơn dự đoán của Tạ Túc rất nhiều rồi, cậu ta vui vẻ đáp lia lịa "được ạ".

Sau khi trở về, vẫn còn một chuyện hết sức xấu hổ đang chờ đợi Nhan Ý.

Hiện tại cậu và Khâu Mộ Thân đang sống chung với nhau, không ngờ lúc này cậu ta lại có mặt ở nhà.

Vốn dĩ đến bữa tiệc là để chất vấn cậu ta, vậy mà khi đối phương đứng ở ngay trước mắt, Nhan Ý lại chẳng muốn nói gì.

"Đúng là chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc?[1]" Khâu Mộ Thần nhìn cậu đi thẳng về phòng, chẳng nói với cậu ta câu nào thì bèn ngồi xuống sô pha nói mát.

[1] Là một câu thơ trong bài thơ "Giai nhân" của nhà thơ Đỗ Phủ thời Đường. Chỉ sự thay lòng đổi dạ của con người, khi có người mới rồi sẽ không để ý, quan tâm đến người cũ nữa cho nên mới chỉ thấy nụ cười của người mới mà không nghe thấy tiếng khóc của người xưa. 

"Ờ." Lòng Nhan Ý quả thật chỉ mong nghiên cứu người mới thôi.

Cậu cảm thấy Khâu Mộ Thần thật quái gở, cậu còn chưa mở miệng mắng cậu ta thì thôi, thế mà cậu ta còn nổi giận với mình.

Khâu Mộ Thần đâu ngờ thái độ cậu sẽ như vầy, ngơ ngác thật lâu vẫn chưa tin nổi.

Nửa giờ sau, Nhan Ý kéo chiếc vali ra, "Mấy thứ còn lại, hai ngày nữa tôi tìm được chỗ ở sẽ tới lấy nốt."

Khâu Mộ Thần ôm một bụng tức, dựa lưng vào ghế sô pha liếc cậu: "Giờ dọn hết luôn đi."

Nhan Ý siết chặt tay kéo vali, hai mắt nhìn chằm chằm cậu ta thật lâu.

[005: Đừng nhìn nữa, cậu ta không phù hợp với tiêu chuẩn của nhóm nhạc nam siêu thời không đâu, cậu sẽ không tích góp được fans hâm mộ, cũng không xem được quá khứ và tương lai của cậu ta.]

Khâu Mộ Thần cứ tưởng đã chọc tức được cậu rồi nên nhếch môi cười sung sướng.

Nhìn nụ cười chói mắt trên gương mặt cậu ta, Nhan Ý cố hết sức để giọng mình bình tĩnh, "Tôi không mang nổi, nếu cậu ngại chiếm chỗ thì cứ vứt thôi."

"Thứ rác rưởi anh bỏ, còn sai tôi vứt dùm à?" Khâu Mộ Thần bật cười thành tiếng, "Nhan Ý này, thủ đô lớn như vậy chẳng lẽ anh không nhờ cậy được ai sao? Cả nơi cất đồ cũng chẳng có hả?"

Cậu ta thừa biết từ nhỏ Nhan Ý sống ở trại trẻ mồ côi, sau khi được nhận nuôi thì bị bố mẹ nuôi trả về, có điều trại mồ côi từ chối nhận cậu, bố mẹ nuôi không còn cách nào đành đưa cậu về nhà.

Đối với Nhan Ý những lời này chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng. Khâu Mộ Thần cứ nhìn Nhan Ý, muốn biểu cảm yếu đuối đau lòng hiện trên gương mặt tinh xảo kia, muốn cậu hối hận, muốn cậu ở lại đây.

Đáng tiếc, cậu ta thất vọng rồi.

Lông mi Nhan Ý run nhè nhẹ, mặt không đổi sắc mà quay về phòng thu dọn nốt đồ đạc. 

Không thấy được cảnh bản thân chờ mong, Khâu Mộ Thần hơi cay cú. Cậu ta sẽ chờ xem cảnh Nhan Ý nhếch nhác bị đuổi ra khỏi cửa.

Không nói đến chăn mền với quần áo này nọ, hai cái giá sách lớn và số sách trên giá trong phòng cũng đủ làm khó Nhan Ý rồi.

Khâu Mộ Thần chẳng buồn quan tâm tới tin nhắn của trợ lý, cậu ta chỉ muốn coi Nhan Ý xoay sở như thế nào. 

Nhan Ý cặm cụi thu dọn, nửa giờ sau tiếng chuông cửa vang lên, cậu mới ra khỏi phòng đi mở cửa. Có hai người bước vào, một người là bảo vệ tiểu khu này, một người là shipper đến lấy hàng chuyển phát nhanh.

Chú bảo vệ rất thân quen với cậu, "Tiểu Nhan ơi, cháu thật sự muốn tặng chú đồ gia dụng hả?"

Nhan Ý gật đầu, "Chuyển nhà không mang đi hết được, còn ít chăn mền với sách vở, nếu chú không chê thì cứ giữ lại ạ, xài được thì xài, không xài được thì bán phế liệu. Mà chắc chú phải tìm thêm người nữa tới rinh chung mới hết ạ."

"Hầy! Đơn giản!" Gia đình chú bảo vệ rất khó khăn, nhón chân nhìn quanh phòng Nhan Ý rồi vui vẻ chạy đi tìm người phụ.

Khâu Mộ Thần không tin nổi Nhan Ý lại dám mở cửa cho hai kẻ lạ mặt vào nhà! Bây giờ cậu ta hot vậy, sao có thể cho người lạ vào nhà dễ dàng thế chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!