Chương 39: Ôn Hàng tiêu rồi!

Nhờ cơn giận của Tạ Túc, mọi người mới thoát khỏi cơn bàng hoàng, nhưng cũng vì cơn giận này mà không khí ở hiện trường đã trở nên đặc quánh.

Tạ Túc trong ấn tượng của mọi người là một người tao nhã đúng mực, lần đầu tiên thấy cậu ta tức giận đến vậy.

Tính cách bộc phát trái ngược ngày thường, cơn giận hiếm có đó càng khiến người khác sợ hơn.

Ôn Hàng được cậu ta ôm vào lòng cũng ngơ ngác nhìn cậu ta, túm lấy tay cậu ta.

Mấy ngày trước, bất kể gã tiếp cận thế nào thì Tạ Túc cũng đối xử với gã không mặn không nhạt, ôn hòa lịch sự nhưng xa cách. Không ngờ khi gã bị đánh giữa đám đông, đau giận đan xen, lúng túng xấu hổ không biết nên làm gì thì cậu ta lại lao ra bảo vệ gã.

Còn vì gã nổi giận đến nhường này.

Sao lại giận đến vậy chứ?

Đau lòng cho gã ư?

Đau lòng sao?

Ôn Hàng bấu chặt tay Tạ Túc, lòng bối rối lẩm bẩm hai chữ này.

Dù đau đến mụ đầu nhưng mắt gã vẫn lộ ra sự đắc ý, liếc kẻ đánh mình.

Úc Yến hờ hững nhìn hai người, bình thản cất giọng: "Tôi đang quay phim."

"Cậu đó, cậu đang làm gì vậy?" Úc Yến hỏi vặn lại Tạ Túc: "Cậu là một diễn viên, trên mạng ai cũng khen diễn giỏi, vậy mà lại xông vào ống kính của người khác thế à?"

Tạ Túc nghe xong còn giận hơn: "Đây là quay phim sao? Đánh người thì đúng hơn!"

"Cậu ta nói đánh thật mà, tôi chỉ đang làm tròn vai diễn để cảnh quay được suôn sẻ thôi mà nhỉ!"

"Cậu!" Tạ Túc muốn sấn tới.

"Đừng ồn nữa!"

Người bu coi càng lúc càng đông, tiếng bàn tán xôn xao ầm ĩ. Nhan Ý bừng tỉnh vội can hai người, quay sang hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Lâm, cảnh quay thế nào?"

Cảnh quay rất tốt.

Y như lời Úc Yến nói, hắn diễn ra được cái hồn nhân vật, đánh cũng có hồn nốt.

Chỉ hai ba phút ngắn ngủi, kỹ năng diễn của Úc Yến đã khiến anh ta chấn động, cái tát kia y chang trong tưởng tượng của anh ta. Nhưng anh ta nhìn Tạ Túc thì không dám khen ra miệng.

Đạo diễn Lâm: "Qua rồi! Chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Lê Diêu, Tô Bình Bình và Ninh Tiêu đang ngơ ngác cũng sực tỉnh vội vàng đi làm việc.

Tô Bình Bình cầm ô và nước chạy đến chỗ Úc Yến.

Úc Yến: "Lấy thêm cái khăn ướt qua đây."

Ninh Tiêu đi đến chỗ Tạ Úc hỗ trợ, Kỷ Hiểu Hiểu không có ở đây nên Diêu vội cầm khăn qua. Tô Bình Bình dùng nước suối làm ướt khăn rồi đưa cho hắn. Úc Yến cầm khăn, chán ghét lau bàn tay mới đánh người ngay trước mặt Ôn Hàng.

Nhan Ý nhìn ra hắn không cố ý làm vậy, hắn ghét thật lòng. Tay dính chút kem nền, màu kem vàng hơn màu da hắn một tông, hắn cứ như bị dính thứ gì ghê tởm lắm, mày nhíu chặt mà lau thật mạnh.

Lê Diêu đứng kế bên cũng dòm thấy. Cậu ta biết Úc Yến ghét cay ghét đắng đụng chạm với người xa lạ, thế là chu đáo đổi khăn giúp hắn.

Nhưng Ôn Hàng thì không biết chuyện đó.

Sỉ nhục này còn nặng hơn vừa rồi, trước giờ gã chưa từng bị làm nhục như thế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!