Nhan Ý nấu cơm xong thì kêu hai người trong phòng khách qua ăn.
Úc Yến và Tạ Túc ngồi vào bàn nhưng không hòa nhập nổi bầu không khí hưng phấn của họ vì nó vừa khó hiểu còn ảo ma, đến mức hai người hết tâm trạng ăn uống luôn.
Lê Diêu không khóc thút thít như ở KTV nữa. Trận khóc đó như đã trút hết mọi buồn phiền, giận dữ và dơ bẩn ra khỏi cơ thể cậu ta, biến cậu ta trở về dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ hoạt bát ban đầu.
Lê Diêu chia chén đũa cho mọi người, sau đó cầm ly nước lọc.
"Anh Tiểu Nhan, anh Úc Yến, anh Tạ Túc, cảm ơn các anh."
Cậu ta không còn nhút nhát như trước mà như thiếu niên có cuộc đời mới, đôi mắt sạch sẽ tròn xoe, toàn thân phấn chấn kiên định, trong giây phút lơ đãng, cậu thiếu niên mỏng manh yếu ớt ấy đã trở nên thật mạnh mẽ kiên cường.
"Cảm ơn các anh đã không chê em, luôn bên em khi em nghèo túng khó khăn nhất"
"Em là trẻ mồ côi, lớn lên trong một môi trường không bình thường, chính các anh đã khiến em cảm nhận được hơi ấm gia đình."
"Đặc biệt là anh Tiểu Nhan, em không biết cảm giác có người thân là như thế nào, nếu để em trả lời, vậy cảm giác đó chính là anh Tiểu Nhan."
"Thời gian trước cuộc sống của em rất tệ, nhưng từ nay về sau, em nhất định sẽ sống thật tốt, cố gắng tỏa sáng."
Dứt lời, cậu ta ngượng ngùng nói: "Hiện tại em chưa thể uống rượu, đành lấy nước thay rượu vậy."
Úc Yến: "Không muốn giúp cậu, chỉ muốn cậu đừng kéo chân là được, cậu có nhớ rõ nhiệm vụ của mình không?"
Lê Diêu cười, "Em biết, 40 triệu fans, anh Úc Yến đã nói rất nhiều lần."
"Trrong vòng ba năm cậu không hút được 40 triệu fans, anh Tiểu Nhan của cậu sẽ mất mạng." Đối với chuyện này, Úc Yến rất kiên nhẫn.
Lê Diêu sửng sốt.
Tạ Túc nói: "Được mà, Diêu Diêu cố lên, bọn anh sẽ giúp em."
"Em nhất định cố gắng, em có thể tham gia bất cứ chương trình giải trí nào, diễn bất cứ nhân vật nào, hát bất cứ bài hát nào."
"Đừng dọa cậu ấy." Nhan Ý kéo Lê Diêu xuống, nghiêm túc hỏi lần nữa: "Diêu Diêu, em đồng ý trở thành nghệ sĩ của anh không?"
Lê Diêu gật đầu, "Đồng ý, em đồng ý trở thành nghệ sĩ của anh Tiểu Nhan, anh đi đâu em đi đó, em chỉ làm nghệ sĩ của mình anh thôi."
Nhan Ý cười, nắm lấy ngón trỏ của Lê Diêu, ấn vào nút home trên điện thoại của mình.
Lê Diêu nín thở giống như tiến hành nghi thức thần bí gì đó, vẻ mặt hết sức thành kính.
Điện thoại lóe sáng.
Trên dòng thời gian trong ứng dụng nhóm nhạc nam siêu thời không, hình chibi dẫm trên cột mốc "Hiện Đại" đã có icon cụ thể.
"Diêu Diêu, chúng ta ràng buộc với nhau rồi."
Từ đây, nhóm nhạc nam của cậu đã có ba thành viên.
Tương lai 15 năm, quá khứ 1500 năm cùng với hiện tại, trong một nghìn năm thời gian và không gian, cậu đã nhặt được ba bảo bối, ba người nhà.
Từ đây cõi lòng đong đầy ấm áp, chẳng còn e sợ cô độc.
Úc Yến hừ lạnh.
Nhan Ý gõ đũa, "Ăn cơm, ăn cơm nào!"
"Ăn uống no nê, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!